Page 386 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 386
ơn sau bữa ăn. Tôi lại đảo một vòng hậu cứ Kiệu, cuối tháng 7-1974, để lại những trái tim
của TĐ 21 và 39 BĐQ rồi cả khu gia binh Phú đẫm lệ tại Phú Lộc, Hòa Khánh và cả Sài
Lộc mà vẫn không tìm được Nguyễn Văn Gòn.
Ước và Cốc A Sam nên tôi lững thững lội ra - Hồi đó vui quá! Chị Quyến chép miệng
tận ga Hòa Khánh, thăm gia đình người chủ thở dài.
quán cà phê Hương Xưa. Quán trưa, người - Ngày nào cũng ca hát tới khuya.
vắng. Anh Quyến, một sĩ quan Cảnh Sát còn Hương cũng gật đầu phụ họa. Mọi người đều
kẹt đâu đó trong Ty Nội An. nói chưa bao giờ khu này dễ thương đến như
Tiếp tôi là chị Quyến và Hương, em anh vậy. Tôi cũng góp lời nhắc những chuyện
Quyến. Chúng tôi ngồi tại chiếc bàn quen tưởng chừng như không thể nào thực hiện
thuộc, trong góc, sát quầy thu tiền. Nơi mà chỉ được trong môi trường và điều kiện của đời
mới một năm trước đây là chỗ tụ tập của quân ngũ.
nhóm nhỏ ưa thích văn nghệ đủ mọi thành
phần, đủ loại sắc phục trong vùng. Chiếc bàn Trong một lần dưỡng quân, nhằm
có khắc tên những người đã vĩnh viễn ra đi, là phiên tôi trực Đại Đội, nên phải dẫn cả Trung
nhân chứng của một chuyện tình dễ thương và đội qua nằm bên hậu cứ Liên Đoàn ứng chiến.
lãng mạn không thua gì tiểu thuyết, phim ảnh Tối hôm đó, cả nhóm văn nghệ Tiểu Đoàn
giữa một lao công đào binh và cô học sinh hẹn nhau ra Hương Xưa để họp mừng Sinh
Trường Nữ Hồng Đức, ngôi trường kết nghĩa nhật của Hương. Thiếu một người cũng mất
với Tiểu Đoàn 37/BĐQ. vui, nên tôi bỏ nhỏ với anh em là nếu có gì
cần thì chạy ra quán gọi tôi về ngay.
Hồ Huy Đăng, người lao công gốc Tiểu khu
Gia Định, dân nhà giàu ham vui, thích làm Buổi họp mặt thật thân tình. Quán cà phê
binh nhì hơn đi học khóa sĩ quan chỉ vì làm thành sân khấu văn nghệ. Mọi thực khách, từ
lính thì dễ xin về gần Sài Gòn hơn làm quan. bạn học của Hương cho tới hàng xóm của anh
Anh là tay đàn ghi-ta ngọt như Trung Nghĩa, chị Quyến, vốn là những người lính của SĐ3
là thầy dạy nhảy của hầu hết những ai thích BB, Phân Chi Khu Hòa Khánh và cả Nhân
"nhót" ở các Tiểu đoàn 37 và 39 BĐQ và Dân Tự Vệ trong khu vực, đều hát hò với
cũng là linh hồn của ban Văn nghệ Tiểu Đoàn nhóm BĐQ một cách thân mật. Tất nhiên,
chúng tôi. Lần nào về dưỡng quân, anh cũng người vui nhứt là cô nữ sinh vừa tròn 17 tuổi,
ra đây ngồi mỗi ngày. Cả đơn vị đều tin và nổi bật hơn hết là Hồ Huy Đăng. Vui quá
tưởng anh, nên thả lỏng cho anh muốn đi đâu nên quên cả giờ giấc và ngoại cảnh. Đến khi
thì đi, không hỏi han, dò xét và không sợ anh tan hàng thì tôi điếng hồn khi nhận ra cả đám
bỏ trốn, dù biết là người nhà đã có lần vào tận em út, với súng đạn đầy đủ, đang cười cười
hậu cứ để thuyết phục anh vọt ra Đà Nẵng để đứng ngay ngoài cửa chờ chúng tôi về chung.
xuống tàu người anh rể, một sĩ quan cấp tá
đang công tác tuần duyên tại vùng biển miền
Trung.
- Dù sao nó cũng có học. Tại gàn bướng
và nghệ sĩ quá nên cứ là lính suốt đời.
Thiếu Tá Gio đã từng công khai bày tỏ sự
thương tưởng của mình đối với một lao công
đào binh đa tài, đa năng. Buồn thay! Chỉ một
ngày sau khi được phục hồi danh dự, cố Binh
Nhứt Hồ Huy Đăng đạp mìn banh xác tại Trà
384