Page 387 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 387
Thấy tôi nhăn nhó, anh chàng tiểu đội trưởng sau, chúng tôi từ giã nhau. Anh Phương về lại
khinh binh trấn an: Pháo Đội còn tôi bước ra cổng, trong lòng
- Chuẩn úy đừng lo! Chỉ cần có vài người nghĩ ngợi lan man , một lúc sau mới biết là
theo tăng cường cho Kiểm Soát Quân Sự thôi, đang trên đường vào hậu cứ Tiểu Đoàn 37
nên ông phó cho tụi này ra đây, cả buổi tối mà BĐQ. Nhưng thay vì quẹo phải để tới cổng
nằm treo võng trong đó thì chán chết! chánh thì tôi đi thẳng, xuyên qua ngôi làng
May quá! Đúng như lời anh ta nói. Không có nhỏ, ngay trước mặt hậu cứ để ra tới biển.
gì trục trặc trong suốt mấy tiếng đồng hồ vui
chơi ngoài quán. Thật là một kỷ niệm khó Tôi nằm dài trên cát, dưới bóng mát của
quên! Tôi từ giã chị Quyến và Hương sau vài hàng dương, nhìn ra khơi. Xa xa là vài chiếc
lời an ủi về sự lo lắng tất nhiên cho một tương thuyền con đang hướng về chân trời, nơi có
lai mờ mịt. Nói với họ mà cũng như nói với những chấm đen chập chờn trong khói sóng.
chính mình vì trong hoàn cảnh hiện nay thì ai Là tàu Hải Quân như lời đồn hay là ảo giác
cũng như ai. Mọi người đều là nạn nhân của của hy vọng mong manh? Mặc kệ! Tôi nhắm
thời cuộc. Cách này hay cách khác .
mắt, thiếp đi trong tiếng sóng đều đặn vỗ bờ
Chiều - Hậu cứ vẫn một nhịp điệu lây lất và tiếng rì rào nhè nhẹ như âm nhạc của hàng
cho hết ngày. Thưa thớt người qua lại. Chỉ có dương cao, rậm. Giấc ngủ ngắn nhưng thật
khu vực phòng Tài Chánh là còn một số thân say, không mộng mị, đủ lấy lại sức sau mấy
nhân tử sĩ ngồi chờ thủ tục giấy tờ. Các nơi ngày biếng ăn, mất ngủ. Nước biển mát lạnh
khác đều vắng tanh. Bên Câu Lạc Bộ thì từng làm tôi tỉnh hẳn khi vốc mấy bụm rửa mặt.
nhóm vài ba người ngồi bàn tán công khai Trở ra theo con đường cũ, tôi lững thững
tình hình chiến sự. Tôi gặp lại Đại úy Phương vòng qua hậu cứ Tiểu Đoàn 37. Vừa tới cổng
tại đây. Anh Phương ngồi một mình tư lự, tay thì gặp Nguyễn Thanh Vân và Trung Sĩ Tuấn-
xoay xoay ly cà phê một cách vô thức trong từng làm phó cho tôi một thời gian- bây giờ là
khi mắt dán vào khoảng trống ngoài cửa sổ kế Trung đội phó của Vân, cùng đi ra. Gặp tôi,
bên. Thoáng thấy tôi, anh vẫy tay gọi lại ngồi Vân nói đùa:
chung bàn: - Về nhận bàn giao trễ vậy ông?! Phải
- Huy còn ở lòng vòng với Liên Đoàn hả? khao đó nghe!
- Thì cũng như Đại úy thôi. Tôi hỏi thăm tình hình, thì được biết hậu cứ
- Tôi thì khác. Dù sao cũng còn mấy tấn TĐ 37 BĐQ chỉ còn cái vỏ. Mỗi ngày điểm
sắt vô dụng vì chẳng còn đạn, nằm bên kia danh cho có lệ. Chỉ có trực gác là còn quy củ
chưa biết giải quyết ra sao. Còn Huy thì đã nhà binh. Mọi thứ khác, kể cả lệnh cấm trại
hết bổn phận ở đây rồi mà! và ứng chiến tại chỗ coi như đã không còn
Tôi cười, nói đại khái về tình hình bên Tiểu hiệu lực. Bằng chứng là hai chàng đang trên
Đoàn 37 và cả hai Tiểu Đoàn còn lại đường rời hậu cứ để ra Đà Nẵng. Vân rủ tôi
cho anh biết, rồi kết luận: cùng đi. Tôi gật đầu. Cả ba chúng tôi đi tắt
- Hậu cứ chẳng còn gì để bàn giao. Dù có xuống khu gia binh, băng qua đám ruộng và
thì cũng chỉ là con số trên giấy tờ mà thôi. khu nghĩa trang cũ của người Hoa để ra Phú
Giữ sự vụ lệnh lại làm kỷ niệm còn hơn. Lộc. Chừng nửa tiếng sau là chúng tôi có mặt
ngoài Chợ Cồn.
Chúng tôi cùng im lặng hồi lâu. Đại Úy Trong những ồn ào của thành phố đang
Phương lại nhìn ra cửa sổ, còn tôi châm điếu tuyệt vọng, có ba chàng độc thân đi lang
thuốc, dựa lưng vào tường, thả bâng quơ vài thang, hòa lẫn vào dòng thác ngược xuôi của
vòng khói trắng, trong đầu trống rỗng. Một lát đám rắn không đầu, của đám cọp không còn
móng vuốt. Một Sư Đoàn Bộ Binh còn
385