Page 410 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 410
nháo, tất cả đều im bặt. Không ai nói lời nào. lạc được với tôi, những cánh thư đi không
Có vẻ gì lạ lẫm. Tôi chào từng người. Ði từ người nhận được trả lại; nàng thầm hiểu rằng
nhà trước ra sau bếp, vừa hỏi thăm, vừa cố ý tôi đã tránh né, chối từ tình cảm của nàng.
mong tìm gặp nàng. Cô Mười nhìn chị Năm, Ðôi mắt nàng như thầm nhắc nhở tôi
chị Sáu, chị Bảy... như hỏi ý. Mắt cô rươm lời nàng đã từng nồng nàn tâm sự:
rướm muốn khóc. Cứ ngỡ cô vòi vĩnh đòi quà - Anh à! Tình yêu và lý tưởng, đối với
nên nũng nịu, tôi vỗ về: em tuy hai mà một. Không tương đố. Không
- Phần quà của Út đây! Chút nữa anh tương tranh. Mà hỗ tương, bổ túc cho nhau.
quên mất! Hai nửa của con tim. Em yêu anh! Em thấy
Mười không nói, kéo tay tôi đến bàn cuộc đời đầy hoa gấm! Mở cửa con tim. Mở
thờ giữa nhà, chỉ vào bên trong. Nghĩ rằng là cửa trí tuệ! Mở cửa thiên đường! Làm việc,
cô bảo tôi thắp nhang cho Ông Bà như một hụng sự, hy sinh, thua thiệt, mất mát... đều
thủ tục của gia đình, tưởng nhớ công ơn tiên gần như không đáng lưu tâm, không biết mệt
tổ. Vô cùng ngạc nhiên đến độ sững sờ! mỏi.
Khuất sau lư hương đầy chưn nhang, tấm ảnh Cầm tay tôi, lời e ấp mà trở nên đanh
của một nữ quân nhân ngành Quân Y đang thép khô khan như một "thông điệp", lạnh
nhìn tôi trìu mến! Thoáng một phút ngỡ lùng như một "tối hậu thư":
ngàng, tôi nhắm mắt. Rồi quay lại nhìn. Ánh - Nếu hải mất anh, không được
mắt vẫn không rời tôi. Hốt nhiên, tôi bật kêu: chung sống bên anh vì bất cứ vì lý do gì, nói
"Trời"! Choáng váng! cách khác, nếu không tròn ước nguyện, em sẽ
Ðôi mắt buồn vời vợi không rời tôi tìm cho mình một tình yêu cao thượng hơn.
như trách móc, như than oán, và dường như... Tình yêu người lính chiến. Tình yêu dân tộc.
mừng rỡ được gặp mặt tôi. Lòng quặn thắt! Tình yêu quê hương. Như anh đã hiểu, tổ
Nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên tôi khóc! quốc đang hồi dầu sôi lửa bỏng, cần sự hy
Không đúng! Phải nói là lần thứ ba. Lần đầu sinh, bất luận nam hay nữ. Em không ra
gặp lại me sau hai mươi năm thất lạc. Lần thứ ngoài thông lệ, quy luật đó. Phải không anh?
hai, ngày me nhắm mắt từ giã cõi đời. Và bây
giờ! Hoàn cảnh khác nhau. Tình huống khác Tay tôi bị lắc mạnh, Bé Khôi Nguyên,
nhau. Ðối tượng khác nhau. Nhưng ánh mắt con nàng, trao một tập thư dày cộm với chiếc
dường như không mấy khác! Ánh mắt của khăn thêu hai chữ Hoa Huệ (tên nàng và
người đàn bà. Của người mẹ. Của người yêu. tôi) trong hình hai trái tim khép hờ lên nhau.
Tôi cúi mặt. Bao nhiêu hình ảnh, ngôn ngữ, Xót xa, cảm khái, thán phục theo dòng
cử chỉ, cánh thư, tâm tư tình cảm nàng đã nước mắt khô khốc, quến đặc như tro tàn ba
dành cho tôi dồn dập dày xéo, bóp nát trí óc, cây hương ngập ngừng nhỏ đổ xuống lư, rớt
tim gan tôi. Cuồng quay! Ðau đớn! tràn ra bàn thờ, ngún cháy cả tim tôi.
Thì ra, bị từ chối khéo, nàng đã âm
thầm đăng ký vào Nữ Quân Nhân. Ra trường, Bịn rịn từ giã, tôi thẫn thờ bước ra sân.
nàng không chịu ở Sàigòn, nhất quyết tình Mấy con chó ngúc ngoắc đuôi chạy theo bên
nguyện đi phục vụ chiến trường Bình Giả tôi, bỗng sủa vang về hướng cửa ngõ.
đang hồi sôi sục. Nàng đã bị thương trong Một người con gái dáng quen thân
trận mưa pháo. Nhưng rồi, mặt trận Bình Giả ngày nào đẩy cửa cổng bước vào!
đã qua, không ai tìm thấy xác nàng. Gia đình Tôi: !?
coi như nàng đã hy sinh. Bửu Truyền
Xem thư nàng để lại, cả nhà phát giác
ra rằng, nàng đã yêu tôi thiết tha. Không liên
408