Page 407 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 407
đuối đàn bà, chứ không hải là chiếc gối vô Và rồi, tuần nào cũng như tuần nào,
cảm, vô tri, vô thức. cánh thư màu trắng, không đề tên người gởi
Những buổi sáng sớm, chạy xe đi làm cứ đều đặn đến với tôi.
trong cơn mưa tầm tã, sấm chớ liên hồi.
Nước mưa hòa lẫn trong nước mắt, xốn xang Ngày...
cho hận mình, hận người! Em nhớ anh! Có
lẽ giờ này anh cũng đang dãi gió dầm mưa Anh! Ở lứa tuổi chúng ta, tình yêu
trên bãi tậ bùn sình lầy lội. Cũng như anh, không xuất hát từ những rung động bồng bột
trách nhiệm làm người, làm cha, làm mẹ trên nhất thời, mà nó chỉ đến khi hai tâm hồn đồng
vai nặng trĩu, cứ bắt mình hải tiến bước, cảm, hướng về nhau.
vượt qua. Không hiểu sao lúc này, hình ảnh anh
Giờ đây, với tình yêu đơn hương này choán nhiều hần, hay toàn hần, trong tâm
có đưa em qua gian khổ, cho em tin những gì trí em đến thế. Anh nè! Phải cố rèn luyện,
tốt đẹ của ngày mai không?! tuân theo kỷ luật, đừng để bị hạt. Em nghe
Ðêm hôm qua đến nay, từng lời nói nói, mấy ông ở 301 dữ lắm. Anh cẩn thận đó.
của anh đã theo em suốt đoạn đường dài từ Ðừng hân tâm, không tậ trung vô học tậ ,
cổng Trường Bộ Binh Thủ Ðức về đến cổng thì em khổ lắm!
sở làm Bình Dương. Lúc nào em cũng như
thấy nụ cười hiền hòa, chân chất của anh. Cả Anh biết không!
cá tính con người như gói ghém trong nụ cười Nhớ anh, em lại nhớ về
đó. Nụ cười cho em bao niềm tin, sưởi ấm Vũng Tàu. Nhớ những
lòng em xuyên suốt và trải dài đoạn đường sáng tinh mơ, chạy bộ
em về sau buổi gặ đầu tiên. Chiều hôm đó, ra biển, ngắm mặt trời
mưa kéo dài dai dẳng. Gió mạnh thổi những lên, hít vào đầy lồng
hạt mưa thành hằng ngàn mũi kim quất mạnh ngực vị mằn mặn, rin
vào da thịt mình.Vậy mà, em không cảm nhận rít. Ngắm những chú còng gió vội vã, lính
được cái đau và lạnh ấy chút nào! quýnh chạy vào hang. Và bàn chân trần được
Chiều nay, em đi làm khi cơn mưa vừa dẫm đạ lên trên những viên cát se tròn vo,
chợt đến. Chỉ là cơn mưa nhỏ cuối mùa với ngộ nghĩnh của các chú dã tràng. Những buổi
những hạt lất hất bay, không đủ làm ướt hoàng hôn, chạy xe đạ ra biển ngắm ráng
chiếc áo khoác ngoài; nhưng để lại trong chiều đỏ ối dần dần khuất sau dãy núi Lớn.
lòng em một nỗi nhớ vô vàn "Em nhớ anh"! Và nhìn say sưa sóng biển đánh vào bờ Bãi
Sau trắng xóa, rồi rút nhanh ra xa. Ước gì nỗi
Dù rằng, chúng ta chưa một lần hò buồn của em cũng rút ra khơi, xa thật xa như
hẹn, chưa trao nhau nụ hôn đầu tiên, cũng sóng biển dại dương...
chưa cho những cảm xúc yêu đương nồng
nàn. Vậy mà, nỗi nhớ vẫn len lén đến, vì giữa Bình Dương, ngày...
hai tâm hồn chúng ta đã liên kết nhau bằng
sợi dây tinh thần bền chặt. Thèm được một Anh,
lần dạo chơi cùng anh, nơi mà chỉ có thiên Nghe anh Pha, anh Thúy kể về cuộc
nhiên, gió và cây cỏ mới nghe nhị đậ con sống người... tân binh, mồ hôi lộn nước mắt,
tim của hai ta. Anh hãy để dành những ngày lòng em tự dưng chùng xuống. Anh nên giữ
nghỉ hé cuối giai đoạn I, anh hãy dành sức khỏe không hải cho riêng anh, mà cho
cánh tay rắn chắc, gương mặt sạm nắng cho cả em nữa. Anh yên tâm đi. Cơ trời đã đưa
em ở ngày gặ lại. Anh nhé! anh đến với em, ông sẽ không lấy mất anh
405