Page 409 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 409

cứ  thẩn  thờ.  Thật  buồn!  Ôi  Tình  yêu!  Hình   Và  tình  yêu  chúng  ta  vượt  ra  ngoài  những
               như nó đã quật ngã em rồi!                       ngôn từ yêu thương. Môi chúng ta không cần
                       Anh  đâu  có  biết!  Khi  em  cất  lên  lời   thốt lên những lời tình ái, nhưng hai tâm hồn
               hứa "chờ anh", lòng em thật rung động vì em      chúng ta đã gởi trọn cho nhau, hòa lẫn vào
               sung sướng biết rằng, rồi ra, anh sẽ thương      nhau  rồi!  Anh  có  cảm  nhận  được  điều  đó
               em.  Còn  mấy  tuần  nữa  là  anh  học           không? Anh thương yêu!
               hết Giai đoạn I. Phải không? Em nhớ anh rất
               nhiều.  Thương  khuôn  mặt  sạm  nắng,  đen              Những cánh thư chan chứa tình yêu cứ
               như... "Mai liên" (Miên lai). Thương bàn tay     đến hằng tuần. Biết không thể kéo dài được
               rắn chắc. Thương nụ cười hiền hòa. Thương        nữa, sẽ đưa nhau vào đường cùng, không lối
               ánh mắt biểu hiện ý chí cương nghị.              thoát,  tôi  viện  đủ  lý  do  không  ra  gặp  mặt
                       Lúc này, ca ngày em đi làm từ 5 giờ      nàng.  Giai  đoạn  I  chấm  dứt.  Tôi  được  chọn
               sáng. Ca đêm, sáng 5 giờ về nhà. Gặ  lúc các     học ngành, chuyển qua Trường Hành Chánh
               cô sinh viên ôn thi, gây tiếng động nửa khuya,   Tài  Chánh,  ngay  Ngã  Năm  Chuồng  Chó,
               vừa chậ  chờn ngủ, lại giật mình thức giấc.      Sàigòn.  Nhưng,  tôi  nài  nỉ  anh  Pha  và  Thúy
               Phần nhớ anh,  hần thiếu ngủ nên trông em        nói  giúp  rằng:  tôi  học  giai  đọan  2  về  Binh
                hờ  hạc hẳn. Khi anh về  hé , hãy đưa em        chủng  Biệt  Ðộng  Quân  tại  Dục  Mỹ,  Nha
               đến một nơi nào đó thật bình yên, để em duỗi     Trang. Xa xôi! Hẻo lánh! Chưa có địa chỉ rõ
               cả thân thể, khoan khoái, ngủ một giấc ngon      ràng. Nàng khoan gửi thư. Xin đợi.
               lành. Hứa với em nhá, anh thương yêu!
                                                                        Thời gian khập khễnh trôi trong niềm
                       Ngày 25...                               khắc khoải cố quên một hình bóng, lại thường
               Anh,                                             nhớ,  thường  mong  chờ,  ngóng  đợi.  Tôi  cố
                       Một tuần mới bắt đầu... Ði thăm anh      gắng dằn lòng, xếp lại những trang thư... diễm
               về, được nghe anh nói. Ðó là ngày có những       tình!  Không thấy động tịnh gì.  Có lẽ, nàng
               nốt  nhạc  reo  lên  tưng  bừng  trong  em  và  đi   không biết địa chỉ mới. Ðã thoát nạn!
               theo em vào giấc ngủ trước khi chìm vào cơn
               mơ.  Em  như  thấy  anh  bên  em.  Ru  em  vào           Cuối năm 1966, nghỉ phép Tết, từ Phú
               mộng.                                            Yên  tôi  về  thẳng  Hòa  Hưng  thăm  Bà  Già
                         Em rất  vui  vì  mình còn khỏe, trí óc   Nuôi. Yên trí! Bình tâm! Chắc chắn là nàng
               mình còn minh mẫn để có thể làm thêm được        đã  yên  vui  sống  hạnh  phúc  bên  chồng  con,
               nhiều  việc.  Ðôi  lúc,  cũng  thấy  mình  cứ  bị   như tôi đã khuyên nhủ nhiều lần. Ít nhất, bây
               cuộc sống cơm áo gạo tiền lôi đi vùn vụt! Em     giờ, nàng cũng có thêm hai đứa con trai kháu
               thèm một bãi cỏ xanh  hủ đầy bóng mát, với       khỉnh nữa rồi! Tôi chuẩn bị sẵn mấy bao lì xì
               làn gió nhè nhẹ, cho em nằm thư giãn. Tất cả     để cho các con cô.
               lo âu,  hiền muộn bỏ lại sau lưng. Khung trời            Xuống taxi. Thay vì bấm chuông, tôi
               bình yên đó bao giờ đến với em? Một năm. 2       luồn  tay vào mở cốt  cửa cổng.  Bầy chó sủa
               năm hay 10 năm? Em cũng chẳng biết nữa!          vang.  Không  biết  chúng  hoan  nghinh,  chào
               Nếu 1 năm mà chúng ta mới gặ  nhau, có lẽ        mừng  hay  giành  nhau  buông  lời  trách  móc
               em  sẽ  trở  thành  hòn  vọng   hu  hóa  đá  mất   đây.  Cô  Mười,  người  em  gái  Út  nhất  nhà,
               thôi! Một bài hát nào đó, ca rằng: "Cho em       chạy vội ra. Nhìn thấy, cô vừa la chó bảo im,
               một ngày, một ngày thôi..."                      vừa nắm níu tay tôi, vừa nói vọng vào nhà:
                       Tình yêu mầu nhiệm như thế đó! Chỉ               - Anh Huệ về Má ơi!
               cần một ngày cho nhau là đủ, đủ tăng thêm                Cả  nhà  dừng  tay  công  việc  may  gia
               sức mạnh, sống tiế  cuộc đời gian lao còn lại.   công,  chạy  ra  đón  tôi.  Qua  một  phút  nhốn



                                                                                                       407
   404   405   406   407   408   409   410   411   412   413   414