Page 97 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 97
” Ông lớn ơi! Tui sẽ nhớ đến ông khi tôi ở thảm thiết: “Ơ cau dơng! Ơ cau dơng! Dăn đàc
trên Trời”. sơngit bol hi!”.
Cái chết tội nghiệ nhưng tốt lành của bà “Ới ông lớn! Ới ông lớn! Xin thương xót chúng
Thượng cùi đã làm khích động thật sâu xa tôi!”.
tâm hồn Tông Ðồ của vị Linh Mục Thừa Sai. Rồi tất cả sụ lạy Ngài và khóc rống. Cha
Câu nói: “Tôi sẽ nhớ Cha khi được ở trên Trời” Cassaingne vừa sợ hãi, vừa mủi lòng. Thì ra
là viên đá đầu tiên được đặt xuống để khởi đây là nhóm người cùi bị xóm làng kinh tởm
đầu công cuộc thành lậ làng cùi tại Di Linh. đuổi đi, họ tụ tậ từng nhóm ngoài rừng xa,
sống lây lất qua ngày để chờ chết. Có lẽ họ
Trong khoảng thời gian đó, ở miền Trung đã nghe lời đồn đãi về ông lớn làm thuốc và
cũng như ở miền Nam nước Việt cũng có hay thương giúp người cùi này. Họ chờ Cha
những trại cùi với số người bệnh tương đối ít. trên khúc đường vắng để nhờ Cha giú đỡ.
Trong khi ở vùng đất xa xôi có đến hàng trăm
người cùi, lại không có chỗ cho họ ở. Vài ngày sau đó, việc lậ làng cùi Di Linh
được xúc tiến ngay.
[3] Trong bài thuyết trình của Cha Cassaigne
tại Sài Gòn năm 1943 về bệnh cùi khủng
khiế như thế nào, Ngài viết:
“Ở xứ Thượng cũng như hầu hết các xứ vùng
nhiệt đới, nơi mà sự ăn ở sạch sẽ và phương
pháp vệ sinh ít được lưu ý, thì con số người mắc
bệnh cùi khá cao. Khi mà có thể còn làm việc
được thì người mắc bệnh cùi vẫn còn được sống
chung với gia đình. Nhưng đến khi thân tàn ma
dại không làm gì được nữa, nhất là khi các
vết ung thối bắt đầu phá miệng lở loét ra,
mủ máu vấy đầy khiến những người chung
quanh nhờm gớm kinh tởm không chịu được,
thì dân làng đưa họ vào rừng, cất cho họ một
túp lều tranh để người cùi ở lại đó, một
mình sống chết ra sao mặc kệ!
Theo lời Linh Mục Phùng Thanh Quang kể lại Rồi yếu liệt cô đơn trong túp lều hiu quạnh,
người cùi không còn sức làm gì nữa để kiếm ăn
- Một ngày cuối Thu năm 1928, trong chuyến vì tay chân cụt mất rồi! Họ sẽ chết dần chết mòn
đi thăm một làng Thượng xa, đang băng qua một cách thảm khốc, sẽ gục ngã ở một xó kẹt
rừng vắng thì bỗng có tiếng chân nhiều người nào đó rồi chết đi vì đói lạnh, mà chẳng có ai
dồn dậ từ trong vùng tối âm u, nhiều giọng hay biết…”
la ú ớ kêu Ngài dừng lại. Những bóng dáng
quái dị xuất hiện như một đoàn ma đói. Thân Trước khi mắc bệnh, mỗi lần thuyết trình đến
hình xác xơ, kẻ mất tay, người sứt mũi, miệng đây, Cha Cassaigne không sao cầm được
chảy nước lòng thòng và tất cả hầu như què nước mắt, hần thì thấy thương những người
quặt. Họ mặc dù có người khậ khiểng, có xấu số, hần thì chắc Ngài cảm thấy lo âu sợ
người vừa bò vừa lết, và đói, cố đuổi theo sệt như linh cảm thấy trước định mệnh sẽ đến,
Cha bao vây lấy Ngài và tất cả đồng gào lên Ngài run sợ như chính mình đang mắc chứng
bệnh nan y này.
095