BÀI THƠ CỦA ĐÊM

Bên tách Cafe Huyền mỗi buổi sáng tự pha cho ḿnh như thường lệ. Vẫn thơm ngon mùi hương cũ nhưng sao có vẻ đắng hơn!
Vâng, tại tháng Tư!
Không thể nào quên của năm 1975 oan nghiệt.
Thập niên 1990, khi Bích Huyền sang đây, định cư tại quận Cam, Cali, cộng tác với Nhật báo Người Việt và sau đó là với đài phát thanh, một hôm nhận được bài thơ này, do một em sinh viên gửi tới. Bài thơ với chữ viết tay rất nắn nót mềm mại. Đọc xong lặng cả người. Nước mắt trong niềm xúc động cứ tuôn rơi. Sau đó, trấn tĩnh và và chia xẻ nỗi xúc đông ấy với độc giả, thính giả. Nhiều vị thính giả gọi vào đài khóc theo Có vị (tên là cụ Hóa) c̣n mang quà bánh đến cho.
Được biết Nguyễn Trầm Nguyễn khi đó đang ở thành phố San Jose, thân phụ là là một Đại Tá trong quân lực VNCH bị bắt đi cải tạo. Khi đó cô mới 14 tuổi.
Bài thơ này viết sau 5 năm “giải phóng miền Nam”.

BÀI THƠ CỦA ĐÊM
Con viết cho Ba bài thơ của Đêm
Vắng bóng trăng hiền soi hàng hiên lặng
Bên cạnh con, sách triết Marx-Lénine
Nhưng trước mặt, sau lưng là tối tăm vây hăm
Bữa cơm chiều ăn sắn khoai no tạm
Ba ơi,
Nước mắt không rơi, con chỉ khóc trong ḷng
Thương Mẹ già nua, bán buôn lao nhọc
Mưa trút, nắng thiêu…ngồi chắt góp từng đồng .
Con trưởng thành bằng nhọc nhằn của Mẹ
Để đến trường ca ngợi “Bác kính yêu”
Mẹ vẫn già đi, vẫn cực khổ sớm chiều
Nuôi con lớn, để kéo cày
đền đáp “ơn dưỡng nuôi của Đảng”
Ba ạ ,
Thu đă sang
đêm nay mưa rơi lạnh
Tội em con, áo mỏng ngủ không giường
Nhưng thương cho em nỗi buồn vẫn nhỏ
Nghĩ đến Quê hương uất nghẹn đến vạn lần
Biết có bao giờ t́m lại được mùa Xuân, hở Ba
Cho dân tộc đă trăm cay ngh́n đắng ?
Có những lúc con nghe ḷng chết lặng
Nh́n bên đường nằm la liệt những người
Nh́n trên đường ,vẫn ngựa xe xuôi ngược
Thảm cảnh hôm nay bày ra giữa phố phường …
Những mẹ già ngồi im như thạch tượng
Nh́n người dạo qua, nh́n tháng ngày qua
Những bé thơ chưa một ngày vui sướng
Hạnh phúc bỏ quên em, chỉ đến với uy quyền
Họ có quyền, Ba ạ ,kể cả quyền chém giết
Không bằng súng gươm, nhưng với …Búa và Liềm!
Chân Lư
Nằm trong tay kẻ có chức ,có tiền Và Chân Lư
“Cụ thể”, “Tương đối”, “Khách quan”
…nên trăm chiều thay đổi
Tương lai ,hở Ba?
Con xin Ba đừng hỏi
Sống hôm nay, làm sao con có thể trả lời
Những đôi tay, dù đen sạm ră rời
Vẫn chưa đủ tô thắm màu cờ đỏ
Và vẫn trắng, nỗi xót xa nghèo khổ
Nhà nước thương dân, ngưng bán gạo rồi, Ba!
Nhà nước thương dân, bắt lính, xét nhà
Trăm lo lắng, ngàn ưu tư chồng chất.
Con đă viết, trải ḷng con rất thật
Dù để rồi chỉ dấu kín riêng con
Năm năm qua..đă chai sạn tâm hồn
Nước mắt không rơi,
Ba ơi,
con không c̣n biết khóc!
Mưa bay nghiêng vào đậu trên sách học
Nhưng không làm ướt được triết Mác-Lê
Đêm đang qua nhưng ánh sáng không về
Con sống tựa kẻ mù, và câm, và điếc.
Giải băng đỏ ngày một thêm ṿng xiết
…Nhưng không bao giờ trói được óc tim con!
Nhưng không bao giờ diệt được sức sống c̣n
Con đă sống, Ba ạ
Và sẽ sống, vươn lên từ nỗi chết!
Năm năm rồi, Ba xa xôi biền biệt
Con đợi mong ngày Ba được trở về
Nếu đổi đời sống con để Ba được “tha” về
Con xin nhận, không đắn đo ngần ngại
Những ngày tháng qua, mỗi khi nh́n lại
Con xót xa nhưng cũng rất tự hào
Con buồn nhiều nhưng hănh diện biết bao
Con gái Ba đă cứng cỏi hơn ngày xưa nhiều lắm.
Và Dân tộc, vui đi Ba ! Vẫn sống !
Vẫn lớn như rừng chân đạp chông gai
Đan chặt tay nhau vững bước đường dài
Chung bước chân, xẻ chia từng lao nhọc.
Viết cho Ba, đêm nay con trọn thức
Bài thơ của Đêm ,mưa lạnh ngoài trời
Quanh đây bao người cầu mong chút ấm vui
Ba! Ba ạ,
Con thế này, đă là vô cùng hạnh phúc
Vâng, thưa Ba
Giờ đây con đang hạnh phúc
V́ cùng Ba con nói thật được ḷng ḿnh
Không phải kết thúc
và mở đầu bằng xưng tụng Đảng quang vinh
Như công thức con thuộc ḷng năm năm nay ở lớp
“Họ” dạy chúng con phải biết ơn người đi trước
Là “Bác Hồ,đưa ta tới trời xa”
Là Đảng Mác-Lê rất “yêu nước thương nhà”
“đă trả cho ta trời cao, áo cơm, linh hồn và đất rộng”
Tuổi thơ Việt Nam phải gặp trong giấc mộng
Bác Hồ cười, râu tóc Bác bạc phơ
(Các em con sắn khoai không no bụng
Ngủ không an, biết có mơ thấy được Bác Hồ ?)
Con dừng nơi đây, bài thơ của Đêm
Mưa vẫn rơi ngoài, lạnh qua song lặng
Con ép vào đây, trang sách Marx-Lenine
Giọt nước mắt đen
Sau đêm thức trắng
Giọt nước mắt đen rơi từ tim thầm lặng
Con khóc thương Đêm, ôi, Đêm đẩy xe tang…
Không rơ rồi mai trời sẽ mưa hay nắng
Chỉ biết hôm nay, Ba ơi, bóng tối ngập tràn
Chỉ biết hôm nay, Ba ơi,
Dân tộc ḿnh khát khao ánh sáng…

Nguyễn Trầm Nguyễn
 

 

 


Thơ

Thơ cũ 2015
Thơ cũ 2014
Thơ cũ 2013
Thơ cũ 2012
Thơ cũ từ 2011...


Quê em  
Ta say!
Bán rẻ người thầy  
Nhớ thàng bạn cũ
Có một ngày  
Người trai Bất Khuất  
Bài thơ kính tặng NT Vũ Huy Chính TĐ 3 SVSQ
Đón xuân này nhớ xuân xưa
Mùa xuân trở lại
Xuân diễm mộng
Mùa xuân - Chúc nhánh sông đời

Ông Đồ
Mùa xuân - Ta chúc ǵ nhau
Xuân hẹn
Xuân nơi đâu  
Xuân, t́m về đồng nội  
Cung chúc tân xuân 2016  
Chàng là xuân  
Đón xuân 
Thư xuân gửi chi  
Xuân về đất khách  
Xuân ơi xuân  


Không khéo lại ... khờ khạo  
Tuổi già và mùa Đông  
Ray rứt vết hằn  
Noel 2016  
Nạn buôn người  
Làm sao cho thương  
Đứa trẻ mồ côi  
Đêm Thánh  
Đêm cực Thánh 
Christmas Eve Prayers  
Chúc mừng Giáng Sinh  
Em tan trường về 
Ăn ớt chợt nghĩ cau trầu 
Sao anh nhăn như cao khô  
Cơi người  
Hồi nhỏ
Ở trong nỗi nhớ
Chuyển hoa thân ái
Xuân quê nội 
Vần thơ sông núi

Lục bát ngày 30  
Một rồi một  
Thương người cô đơn  
Kư ức tuổi 15
Thương má quá
The glorious river  
Tổ cha cái bọn sài lang 
Nghĩa t́nh  
Gừi bé t́nh thơ  
Lời thật  
Sao không thấy t́nh anh là ẩn số  
Đa tạ  
Chuyến tàu đời  
Tại sao tôi yêu nườc Mỹ  
Đăng đẳng nặng ḷng  
Tha La xóm đạo  
Gia vị t́nh yêu  
Tiếng thơ  
Chuyện ḷng  
Tôi vẫn nhớ
T́nh đẹp mùa cấy lúa
Trong tù được tin Ba
Đừng chán nản  
Lá Thu 
Hương trà Blao 
Mưa khuya  
Có những người anh  
Cám ơn thơ  
Có v́ sao rơi  
Chú?  
Tiếng trống Sơn Tây  
Thu đất khách  
Mùa tạ ơn  
Vó ngựa Chi Lăng  
Ai chuyển giùm hơi ấm?  
Chỉ có anh người lính Cộng Ḥa
Câu thương anh gửi cho em hết  
Thơ t́nh ái  
T́nh người thời đồ đểu 
Gợn ư đầu Thu  
Hương vị quê hương  
Cho tôi được một lần  
Em thử về thăm  
Xin Thượng Đế đưa bàn tay từ mẫu  
Như vậy mới say nè  
Đừng quên người lính VNCH  
Phải ḷng...  
Hạ tàn
Chuyến tàu hoàng hôn  
VN trước nguy cơ 
Se sắt thương buồn  
Vô lương 
Anh khoe màu sơn  
Mùa Thu viễn xứ 
Sương đêm
Biết đến bao giờ?  
Gửi em chút ư  
Nh́n vào hiện trạng mà tự hỏi  
T́nh đẹp tuổi học tṛ  
Không vô sản  
Vu Lan nhớ mẹ  
Con mắt làm như  
Chuyện t́nh bông lục b́nh  
Vẹn ư thề  
Đi theo chính nghĩa  
Phải bảo bọc nhau  
Hè xưa thương nhớ  
Hái sao  
C̣n việt cộng, mất quê hương  
Đừng để quá muộn
Nhưng có khi nào ta tự hỏi... 
Hai sắc hoa hồng Vu Lan  
Nhớ măi t́nh quê  
Trang nhật kư 
Rượu thơ và thuốc  
Gánh dừa 
Người em xóm đạo

Viết cho người xưa  
Nhớ một người  
Tháng bảy nơi đây  
VN sau năm 2020  
Bạn xưa tương ngộ  
Có một đàn chim 
Ngọt ngào t́nh mẹ  
Tiềng hờn thế kỷ 
Năm trăm triệu hay hai tỷ bốn ???  
Nhớ bưóc đời trôi  
Tôi viết cho anh người tù... 
Nh́n về quê hương 
Trở lại Bạc Liêu 
Cháo gạo nhum  
Truy cùng diệt tận
Hăy đứng lên mau kẻo không c̣n kịp
Anh sẽ chảng đơn hành  
Anh đẹp nhất dưới trăng  
T́nh chiến hữu  
Anh lính Cộng Hoà ơi!  
Đừng ngồi chờ chết  
Đối thoại Lạc Long Quân và Âu Cơ  
Thương quê, thương cảm  
Vẫn hoài mơ ước  
Chưa đi chưa biết..  
Nỗi đau đứt ruột  
Khi tàn trận chiến  
Thời đồ đểu 
Xin gởi thế nhân 
Người lính cuối cùng  
Bổn phận công dân  
Chị em ơi khơi lửa!  
Kính tặng chiến sĩ QLVNCH  
Vẫn nhớ  
Đón mừng TT Mỹ Obama  
Anh chạm trái tim em !
Mặc niệm
Chỉ nhớ đôi ḿnh
Tâm sự cùng em Lam
Nói chuyện với người vớt cá
Cám ơn người dựng Cờ Vàng
Chút ư cùng em  
Dân Cha lời thơ mọn  
C̣n chần chờ ǵ mà chưa đứng dậy  
Nhất quyết không lùi  
Dỗi hờn  
Tâm sự về đêm  
Khi tự do vang lên tiếng nói  
Chiều nhớ Pleiku
Chuyện t́nh hoa mười giờ  
Đừng đem Bố về  
Đảng đă làm ǵ cho ta 
Những bản trường ca  
Quên, quện... quên luôn  
Xuống đường tự quyết  
Bản chất cs  
Tôi đă khóc  
Bức tranh đời  
Hạn hán
Tháng sáu ...ḷng ta !
Ngày của ai rồi sẽ dài dằng dặc
Đất Nước mình ngộ quá Cô Giáo ơi !!!
Ngày tàn bạo chúa
Con đường duy nhất
Một chút t́nh thơ
Mẹ khóc
Bà mẹ đất Thừa Thiên
Hai màu hoa
Thúy Kiều dạo khúc "nguyên nhân" cá chết
Lời của cá
Tổ quốc và trách nhiệm
Đất nước ḿnh ngộ quá phải không anh?
Sao vẫn là mơ
Chị tôi
Hỏa sơn hẹn nhé giờ tung nổ
Rắn độc tàu cộng  
Xanh xao tuổi buồn  
Thép đă tôi.... 
Ngày Phạm Viết Dũng ra tù  
4 năm nữa thôi 
Phận đời 
Tôi không thể nào mang về cho em  
Thương xóm đạo 
Tâu đảng, đang tẩu 
Đảng ǵ?  
Khi tôi chết  
Người lính QLVNCH  
Tôi đă khóc  
Vọng Quốc

Về theo chiến dịch  
Đi họp chung xe  
Mau đứng dậy  
Mất nước v́ Việt gian 
Gửi người yêu dấu 
Muôn đời là chủ nợ 
Kết bồ  
Quán nửa khuya  
Bản trường ca 24  
Viết nhớ bạn tù  
Những bà mẹ VN  
Ngày đó  
Ngắm cho măn nhăn  
Nụ hoa Cao Nguyên ngày ly biệt  
Nguyệt rằm 
Nước mắt rơi luôn tṛn 
Em thiêu áo mặc ấm đời anh  
Cám ơn lời khen
Rừng lá thấp  
Đảng phải chết v́ dân đang lớn dậy 
Đứng lên, Việt Nam !  
Đ̣ chiều 
Tin bạn, tha hương buốt lạnh lùng  
Giă vờ 
Việc mỗi ngày  
Hai quê 
V́ mưa 
Vườn yêu  
Cô giáo với t́nh xuân

Nhớ Kontum  
Có mặt nước bốn ngàn năm lịch sử  
Lạc Hồng ơi... ! thức dậy  
Thơ và tả quyền vc  
Làm ăn có lắm nhọc nhằn 
Tàu đêm năm cũ 
Chợ net - chợ đời 
Yêu em, em ngẩng cao đầu

Xin trả tôi về  
Thư cho người t́nh cũ  
Trại tù gặp mẹ  
Độc ẩm chiều nay  
Mẹ tính sao ? 
Ngại ngùng 
Bài Học Đầu Cho Con và những " dị bản " của nó  
Truy điệu
T́nh vẫn c̣n vưong
Đừng cấm sào sâu...
Tại sao và tại sao ?
Nén hương thắp về

Mẹ già trên đất khách  
Tiếng vọng 
Tiếng Việt  
VN c̣n hay đă mất 
Gấm, Nhung ? Thêm Lụa nữa nè 
Hai mùa mưa  
Nh́n các em đi, đồng bào nước Việt 
Bản trường ca 22 
Mừng 

Lời người Thương Binh & người vợ Thương Binh VNCH  
Lễ t́nh yêu  
Chia cho em  
Yêu th́ phải biết  
Lời tử sĩ 
Chị hiểu ḷng em ?  
Sao rơi vào thơ  
Quà tặng

Mưa xứ người có lạnh lắm không anh 
Kẻ ở Portland 
Luân bàn chính kiến 
Cẩn thận chị ơi! 
Giận bầy sâu mọt 
Đôi mắt người về 
Gởi anh lính VNCH  
Lần đầu chạm tay 
Ông phỗng đá
Sao mà thơm 
Khi Tổ Quốc đă vang lời hiệu triệu 
Để lại cho nhau 
Thi lắng nghe 
Thơ Lê-Phi-Ô & Trạch-Gầm - Cafe Lính  
Hoàng Trường Sa
Ai quên tên người
VN c̣n hay đă mất
Trọn giấc t́nh xuân
Sao mà lạ  
Thức dậy đi em  
Anh và Tôi  
Trúng gió