Mưa buồn dĩ vãng

Bao giờ về lại khúc nôi
Đường quen, phố cũ dạ bồi hồi thương
Ra đi là biết ... đoạn trường
Là rơi nước mắt, tha phương xứ người
(Như Thương)
Nhớ thương bỏ lại bên trời
Đành thôi câm nín nửa đời thương đau
Nghĩ rằng lòng đã quên mau
Ngờ đâu dĩ vãng vẫn sầu mênh mang
Cung xưa đã bặt tiếng đàn
Người xưa chừ đã bạt ngàn chơi vơi
Vần thơ xin thả bên đời
Một đời ly loạn.... một đời điêu linh...
(felixn)
Còn gì giữa chốn dặm nghìn
Trái tim hoài vọng dáng hình quê hương
Hỡi sông, hỡi núi thân thương
Đường quê khuất nẻo, lụy vương chân chùng
Biết mai đời sẽ vô cùng
Héo hon thương nhớ nghìn trùng xa xăm
Bao con trăng đã qua rằm
Nhẩm tay cộng lại đếm thầm tháng năm
Biệt ly, ly biệt ... tiếng trầm
Cõi lòng rưng rức, khóc thầm giữa khuya
(Như Thương)
Thả hồn về chốn hoang liêu
Phủ vùi năm tháng tiêu điều buồn tênh
Nhớ ai trôi nổi lênh đênh
Thương ta thuở ấy bập bềnh về đâu?
Gió ơi xin gởi cơn sầu
Mang về cố quốc nhuộm màu ly tan
Thôi thì thôi kiếp dỡ dang
Dòng sông vô định miên man xuôi dòng....
(felixn)
Quê xưa đã mấy mùa chia
Sầu theo năm tháng chưa lìa vết sâu
Mưa rơi cho mắt gọi sầu
Hồn nghiêng miên viễn cúi đầu nhớ thương
Chìm theo giọt rớt giọt vương
Về nghe bóng nước bên đường xôn xao
Mưa xưa vẫn đẫm ngọt ngào
Mà xa xôi quá, nơi nào chân quen
Nơi này đời chớm nhá nhem
Vẳng nghe thơ ấu gọi thèm cơn mưa ...

(Phàm Phu)