Page 68 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 68
68
trên chiếc xe đạp sườn ngang. Nàng ngồi người, tiếng cuộc sống va chạm chát chúa,
trong vòng tay hắn dịu dàng, nhỏ bé. cả tiếng chim bé xíu hót rời rạc trên bụi
Không phaỉ hắn không đủ tiền mua xe gắn trứng cá hông quán cafe... Hắn thèm đủ
máy, bởi hắn thích thế. Hắn nói với nàng là thứ…
đừng bao giờ cắt đi mái tóc dài yêu quý. Lục bao thuốc lá – hết. Hắn bực bôi
“Em cắt đi tức là đã phản bội anh”. Đúng quơ nạng lại lóc cóc …lóc cóc ra quán, ngồi
thế, nàng đã phản bội hắn với trăm ngàn lý vào nơi cố định, gọi một thứ duy nhất.
do? Hắn hận nàng, hận đời, hận cả những Nhưng lần này cái bản mặt hắn có vương
kẻ đã xô hắn ra khỏi xã hội này. Để giờ đây vấn chút tâm tư. Cô chủ ý tứ để thêm một
hắn sống lay lắt như xác chết. Hắn chưa điếu thuốc trên dĩa. Hắn hơi ngạc nhiên
chết mới khiến hắn đau khổ bội phần. Sự nhìn lên. Chạm vào đôi mắt…!!!
đụng chạm ban nãy làm hắn bức rức, thèm - Chào ông, ông khỏe không? - Cô hỏi khi
muốn một cuộc mây mưa. Ừ, thì mùi ái thấy quán vắng khách.
tình không thể nào quên được. Hắn thèm - Cám ơn – Hắn trả lời cúi mặt nhìn nơi
mùi da thịt ngây ngây viên mãn của người khác.
đàn bà, thèm ngắm cơ thể tròn căng sức - Ông không phải người vùng này?
sống của nàng. Hắn thèm dụi đầu vào ngực - Tui người vùng này. Cuộc đời xô đẩy tứ
hít lấy mùi hương thiếu nữ. Thích giang chiêng nay quay về. – Hắn chùng giọng.
đôi tay mạnh mẽ bảo vệ nàng như bảo vệ - Ra vậy, trên mặt ông đã chứng minh đầy
lâu đài thành quách. Tôn thờ nàng như đủ những chiến tích – Cô nói nửa như mỉa
thánh nữ trinh nguyên, tín ngưỡng… Còn mai, nửa như thông cảm. Hắn nghe, không
mùi gì nữa nhỉ? Hừ, mùi bạc tình. Mùi trả lời cho đến lúc ra về.
bạc bẽo này giờ bây bủa hắn, lùa vào mũi Buôn bán thất thường. Cô chỉ còn
hắn hăng hắc. Hắn rít trong cổ họng khô lại một mình sau cuộc biến cố. Cô cũng đã
khốc. trải qua bao tủi nhục, mất mát. Đi đâu rồi
Tiếng ồn ào của mấy ông khách mới cũng quay đầu về núi như ông khách, như
vào quán làm bừng tỉnh dòng hồi tưởng, cô, như tất cả mọi người thôi. Nhắc đến ông
hắn kẹp tờ giấy bạc dưới ly rồi vội vã đứng khách, chợt nhận ra có một gì đó thân
dậy, chân gõ lóc cóc…lóc cóc trên nền gạch thương. Cô nhớ đến một người, đến những
hụt hẫng. kỷ niệm xa xưa… “Ước gì… !?” – Cô thì
Sau lần đụng chạm ở quán, hắn ở thầm. Mà sao cô lại nghĩ đến ông ta nhỉ?
nhà mấy hôm. Trong hắn như nghe có ai đó Ông ấy không dữ dằn như vẻ ngoài hiển
khuyên rằng: “ hãy quên đi mà sống…”. hiện, nhất là giọng nói trầm ấm. Cách xử
Nhưng hắn có chết đâu... mà sống như vầy sự chắc chắn là người có học. Tự nhiên cô
thì cũng như đã chết, không chịu được sự mỉm cười nhớ lại ngày đầu khách xuất hiện
im ắng nơi phòng trọ. Nỗi cô đơn cào cấu với vẻ mặt ác ôn. Những vết sẹo lồi lõm có
tim hắn đến hư hao. Hắn thèm nghe tiếng chỗ đỏ tươi như mới khiến cô lo sợ. Sợ chứ,
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7