Page 73 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 73
73
nào hoặc bao xa tôi cũng phải tay ôm tay
dắt mẹ bên con …
Các chị bạn thì thầm hỏi nhau có nên đi
tiếp hay trở về. Tấn thoái lưỡng nan, bởi
người nào đến được Tây Ninh rồi cũng cố
ven vét tiền để mua thêm thứ này thứ khác
đem vào trong tù cho chồng. Bây giờ mang
trở về làm sao thoát khỏi bọn “công an kinh
tế” lục soát và tịch thu hàng hoá, vừa mất
của vừa bị chúng kết tội thêm phiền hà. Vì
luật “miệng” đưa ra cho tất cả mọi hành
khách, cứ 2 kg mỗi thứ hàng hóa mang theo
gian này hai chính phủ đang có cuộc xung đều bị liệt vào danh sách “buôn lậu”. Những
đột nên bọn người từ bên kia biên giới thứ dư thừa sẽ bị tịch thu hay đánh thuế
Miên Việt bất ngờ nửa đêm đã tràn qua tàn nặng! Phần tôi, lần thăm nuôi này đã phải
sát những người dân Việt vô tội để trả thù. đem bán vài vật dụng trong gia đình để mua
Gia đình ngoài bà còn có con trai, con dâu thêm một số thuốc trị bệnh ngoài chợ
và 8 đứa cháu, tất cả là mười một người. “đen”cho anh , vì bạn anh đã báo tin anh bị
Bây giờ chỉ còn sót lại bà và đứa bé nhất dập phổi và thổ huyết suốt cả tháng nay mà
này vì ngủ ở nhà sau. Khi bọn sát nhân gõ không có được viên thuốc nào cầm máu .
cửa, người con trai bà ra mở cửa và đã bị Còn tôi thì làm việc cật lực mà đồng tiền
chính những người lạ đó đâm lưỡi lê sát lương eo hẹp cứ hai tháng mới được lãnh
hại chết ngay, sau đó là từng người trong nên phải giật gấu vá vai , xoay trở quanh
nhà oằn oại trên vũng máu không kêu lên năm dù ăn uống rất kham khổ tặn tiện,
được tiếng nào vì còn đang ngủ say. Bà chuyện thiếu trước hụt sau là chuyện
không dám khóc, chỉ kịp lén ôm cháu theo thường.
ngã sau, băng đồng ruộng, vượt bừa qua cả Bữa nay may mắn vừa được lãnh lương
hàng rào kẽm gai, chạy thoát được tới và ven vét hết những thứ có sẵn nên tạm có
đây… Nghe bà cụ vừa khóc vừa kể lại chút đỉnh để thăm chồng. Đã mất hết mấy
trong tiếng nấc mà chúng tôi không cầm buổi mua sắm sửa soạn, mấy đêm thức
được nước mắt, vô cùng xót thương cho khuya liền nấu nướng, chuẩn bị. Chả lẽ bây
hoàn cảnh của hai nguời nhưng chỉ biết vỗ giờ lại để bị tịch thu một cách vô lý, trong
về an ủi. Không nói ra, ai cũng nặng lòng khi tự bản thân và hai đứa con nhỏ phải tiện
lo nghĩ tới cuộc hành trình ngày mai. tặn từng chút biết bao ngày mới có? Hơn
Một lúc sau, bà cụ hầu như kiệt sức nên nữa thiếu thuốc men thì liệu chúng tôi còn
chỉ còn rên rỉ nho nhỏ, Sư cô đưa hai bà có ngày được gặp mặt anh không?!. Mà lần
cháu vào phòng trong nghỉ ngơi. Đồng hồ này nếu mất hết lấy đâu ra tiền để mua sắm
điểm 1 giờ sáng, sự yên tĩnh lại trở về trong lại. Nhưng … cứ đi tiếp thì làm sao vượt
lo âu. Chị em chúng tôi nhìn nhau yên lặng, thoát nổi những hiểm nguy nếu có xảy ra!!!
trong lòng mỗi người ôm một nỗi ưu tư Đầu óc rối tung, tay ôm con, lòng như tơ
riêng. Trong đoàn người hôm nay chỉ mình vò . Tôi đưa mắt thẫn thờ qua các chị bạn,
tôi là vướng bận hai con nhỏ, vì không nơi rồi cúi xuống hai đứa con thơ, nước mắt cứ
thân thuộc để gởi gấm nên dù đi bất cứ nơi tự nhiên rơi nhòe nhoẹt trên mặt chúng. Các
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7