Page 76 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 76
76
xe mới được “cải tiến” cho thích hợp hoàn Đứa con lớn mới hơn bốn tuổi của tôi nắm
cảnh. Và hành khách chỉ là những chị em đi áo mẹ lúp xúp đôi bàn chân bé tí bước thấp
nuôi chồng hay thân nhân như chúng tôi. bước cao chạy theo sau, mặt đỏ gay ướt đẫm
Vài con chó ốm tong teo lang thang quanh mồ hôi. Thỉnh thoảng khóc thét lên vì bị vấp
những đống rác chí choé dành nhau tìm thức ngã chúi xuống trầy trụa hai đầu gối. Tôi
gì có thể ăn được. Lòng tôi như chùng tím cả ruột gan, nhưng làm sao hơn khi tôi
xuống theo màu xám của mây trời… Đoạn cũng gần như kiệt sức với số hàng hóa đang
đường đi tới còn dài, chúng tôi lại vội vã mang trên lưng, trên tay. Tôi nhủ thầm tiếng
chia nhau lên từng chiếc “xe “. xin lỗi với con và nói nhỏ: “mẹ con mình cố
Cứ hai người cùng với hàng hoá đi chung lên chút nữa rồi sẽ được gặp bố nghe con”.
một chuyến, chiếc xe ngộ nghĩnh ì ạch Bé nhìn mẹ mếu máo không dám khóc,
“lôi”chúng tôi ngã sấp ngã ngửa trên con nhưng nước mắt tôi thì đã chan hoà từ bao
đường đất “sống trâu” gồ ghề, sình lầy đầy giờ...
những ổ gà ngập nước mưa sâu hoắm. Hai Những bóng người lem luốc nặng nề lê
bên đường lác đác dăm mái nhà đơn sơ nửa
tranh, nửa tôn lụp xụp chen giữa những thửa
ruộng cuối mùa, càng tăng thêm phần tiêu
điều của một vùng quê nghèo nàn, hẻo lánh.
Thỉnh thoảng một vài người dân địa phương
chân đất, quần áo nhếch nhác tay bế con
nhỏ, bên cạnh là mấy đứa bé trần truồng đen
nhẻm, dơ cái bụng ỏng vượt trội ra trước
mặt đứng ngơ ngác nhìn đoàn xe kỳ khôi
chúng tôi đi qua với đôi mắt tò mò.
Ngắm người và vật, tôi tưởng mình đang
lạc vào thế giới của người thiểu số thời xa
xưa nào đó…Bụi mù theo gió lốc xoáy lên
cao rồi cuốn tròn quanh đoàn người khốn
khổ, mặt mũi chúng tôi đều lem luốc phờ
phạc, tóc tai xác xơ như những tên hề hoá
trang vụng về sau đêm hát. Mọi người nhìn
nhau cười như mếu không ra tiếng!!!
Đoạn đường tuy không bao xa nhưng bước bên nhau trong ráng chiều hiu hắt,
cũng hơn 3 giờ chiều mới đến Bố Túc. Một không ai còn đủ hơi mà chuyện trò nổi. Vài
tên gọi mà người thành phố chúng tôi chưa tiếng qụa kêu vọng lại càng tạo cho bầu
hề được nghe nhắc tới bao giờ.Từ đây, vì không khí thêm thê lương, buồn bã. Bầu trời
không có xe nào chịu chuyên chở giúp nữa càng lúc càng xuống thấp hơn, đám mây vần
nên chúng tôi phải gồng gánh lội bộ cả 6 vũ trên trời như đe doạ cơn mưa ập tới bất
cây số đường nữa mới tới được nơi để ngủ ngờ. Mẹ con tôi cố gắng lắm nhưng vẫn bị
qua đêm. Đến lúc này ai nấy đều uể oải cả bỏ lại đàng sau một đoạn xa dù các chị bạn
nhưng đành phải cố gắng. Một tay tôi bế cố tình đi chậm lại để chờ. Cả thân thể tôi
đứa con nhỏ, trên lưng là chiếc balo căng như rời rã và đôi chân sưng phồng đau nhức
phồng nặng trĩu đến còng gập cả người, còn lê lết không muốn nổi nữa. Vẫn phải tiếp tục
tay kia thì kéo lê chiếc bao 50 kg chật cứng. vì mặt trời đã sắp lặn, những đám mây đen
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7