Page 78 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 78

78

           xa tít đàng trước mặt từ lúc nào. Tiếng đứa          đợi, người đi thăm đã lần lượt ra về mà sao
           con  lớn  của  tôi  cũng  bặt  theo,  chắc  nó  sợ     tên chồng tôi vẫn chưa được gọi đến… Một
           lắm đây! Tôi kéo lê lần mò từng bước chân              tiếng rồi hai tiếng trôi qua, tất cả chỉ còn ba
           đau nhức, tê mỏi trên con đường gồ ghề,                mẹ con chơ vơ trong căn nhà tre nứa trống
           ngã chúi đầu mỗi lần vấp phải những ổ gà             hoác chung quanh bốn bề gió lộng. Tôi vòng
           ngập nước mưa, hất cả thằng con nhỏ xuống            ra phía đàng trước nhìn về hướng trạm gác
           đường khiến nó khóc thét  lên vì đau đớn.              có  tên  cs  đang  đứng  ôm  súng  lăm  lăm,  ý
           Hai mẹ con đều bị ướt mèm và đất bùn dính             nghĩ không may bất chợt đến khiến tôi muốn
           lem luốc. Ôm chặt con thơ, ruột gan người             nghẹt thở vì sợ hãi, hay là có chuyện bất trắc
           mẹ như đứt từng đoạn. Có 4 km đường mà                xảy  ra  cho  anh,  hay  anh  bị  chuyển  đi  trại
           sao đi hoài không tới !!!                             khác  rồi?!  Không  dằn  được  sự  lo  lắng, tôi
             Gần  3 giờ sáng, cổng  trại giam  mở  đón            đến gần đánh bạo hỏi tên cán bộ canh gác
           chúng  tôi  vào  nhưng  chỉ  được  dừng  lại  ở       thì hắn nói, vì anh bị bệnh không tự đi được
           ngay sau cánh cổng. Tôi trải chiếc khăn lông          từ bệnh xá ra tận đây , mà lúc này anh em đi
           lớn mang theo lên bãi cỏ cho hai con nằm ,             “lao  động”  hết  ,  phải  chờ  có  người  về
           ngồi bên cạnh quạt muỗi chờ sáng. Một rừng             “võng”  anh  ra.  Tôi  cố  hiểu  những  từ  ngữ
           người  yên  lặng  nằm  ngồi  la  liệt  chung           hắn  dùng,  đành  chờ  tiếp  mà  ruột  gan  tôi
           quanh.  Đến  5  giờ,  chỉ  hai  tiếng  nghỉ  ngơi      nóng như lửa. Ngổn ngang những suy đoán,
           chưa  đủ  lấy  lại  sức.  Nhưng  mấy  tên  “cán        hay  anh  bị  bệnh  nặng  qúa  họ  không  cho
           bộ” đã hét to ra lệnh cho chúng tôi phải trở          thăm  nên  kiếm  cách  trì  hoãn  thì  giờ?  Tôi
           về  khu  nhà  dân  vì  không  còn  nguy  hiểm         phải  đợi  đến  bao  lâu  đây  vì  trời  cũng  ngả
           nữa. Mọi người lại lếch thếch rồng rắn kéo             chiều rồi, mà thăm trễ qúa sợ khi gặp xong
           nhau  quay  trở  về!  Đúng  là  đoạn  trường,         sẽ không còn xe về nữa thì phải ở lại thêm
           cùng cực của nỗi khổ !                                 một đêm! Các con tôi sẽ ăn bằng gì, ba mẹ
             Chỉ kịp lau mặt mũi thay quần áo cho ba              con ngủ ở đâu vì tiền trong túi chỉ đủ dành
           mẹ con, rồi ăn chút lót dạ xong là chúng tôi          cho  chuyến  xe  trở  về  thành  phố!  Tôi  xin
           tiếp tục gánh gồng, tay mang tay xách trở lại          phép  có  ba  ngày  nghỉ  mà  hôm  nay  đã  là
           đoạn đường cũ vừa đi qua. Lúc này trời đã             ngày cuối, nếu nghỉ lâu quá sẽ không làm đủ
           sáng  tỏ, trên  mặt  đất nằm  ngổn ngang  bao          số lượng hàng bắt buộc. Nếu “Tiêu chuẩn”
           nhiêu  đồ  đạc  thức  ăn  bị  vất  bỏ  hồi  khuya.     12 kg gạo mỗi tháng bị cắt thì lấy gì cho con
           Tôi bất  ngờ  tìm  lại được vài  món  qùa  còn        ăn?! Trăm thứ lo âu lộn xộn lúc này! Thời
           nhớ được, trên có ghi chữ của tôi và bạn gởi.         gian  cứ  chầm  chậm  trôi  trong  sự  yên  lặng
           Không  biết  còn  thiếu  thứ  gì  nhưng  cũng          đầy nghi vấn trong tôi. Không thể ngồi yên,
           mừng  rỡ  vô  cùng  như  bắt  được  của  rơi!!!        tôi  lại  đánh  bạo  tới  xin  tên  CS  đang  cầm
           Tuy cả ngày tất tả ngược xuôi và cả đêm hầu       súng gác:
           như  không  chợp  mắt,  nhưng  nghĩ  đến  sắp   - Cán bộ có thể cho tôi tự đi vào trong bệnh
           được  gặp  chồng  là  bao  nhiêu  mỏi  mệt  lúc       xá thăm chồng tôi được không? Hắn gay gắt
           này  tan  biến  đâu  mất,  hàng  hóa  trên  lưng,    trả lời:
           trên tay cũng nhẹ hơn bao giờ ... Hai đứa bé  -“Đường rừng dài tới 6 cây số, lại nhiều rắn
           tíu tít vui đùa chạy trên đường, sự vô tư của          rết rất nguy hiểm nên đàn bà con nít không
           con thơ cho tôi niềm hạnh phúc ngọt ngào              thể đi vào được. Chịu khó chờ , người đi lao
           trong nỗi xót xa vô tận.                               động cũng sắp về tới nơi rồi !
                                                                  ” Tôi chán nản trở về chỗ ngồi lòng buồn rười
             Ba  mẹ  con  ngồi  ngơ  ngẩn  trong  phòng           rượi.  Không  còn  bóng  người  chung  quanh


                                              Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7
   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83