Page 75 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 75
75
nổi tiếng mang tên “Cà Tưng” lâu nay rồi, quyền hành, đem thủ đoạn mưu mô ra đối
chịu khó chút nghe.Nhà nước đang lo tài phó với những người đàn bà trẻ yếu đuối,
chánh để đổ nhựa . Mai mốt tha hồ ngồi êm khờ khạo trong hoàn cảnh mới, họ liệt
như xa lộ Biên Hòa zdậy.” chúng tôi vào thành phần “gia đình Ngụy có
Mọi người dễ dãi cười phụ họa theo làm tội với nhân dân”. Chúng tôi luôn bị rình
không khí như bớt đi phần nào nặng nề. Hai mò, dòm ngó, đe nẹt, hăm dọa ngay cả ép
đứa con ngồi hai bên đùi khiến tôi tê dại cả uổng nhưng vẫn phải lặng câm, bởi hở ra là
người, thêm căng thẳng vì phải che chắn sợ bị vu khống hay chụp mũ cho là “Phản
con bị thương do những va chạm mạnh nên động”. Cụm từ này mới chính nghĩa mới cao
tôi càng thêm mệt mỏi. Một người thanh cả làm sao , chúng có thể áp dụng cho bất
niên mặc quần áo “Thanh Niên Xung cứ sự phản kháng nhỏ nhoi nào. Chúng tôi
Phong” mặt còn rất trẻ bên cạnh thấy vậy đã phải bươn chải khắp nơi, cố gắng vượt
nên ngỏ ý đỡ giúp tôi cháu bé. Thằng bé qua bao nhiêu cơ cực, còn phải đề phòng và
nghe vậy không biết lạ người, nhanh nhẹn né tránh bao cạm bẫy hầu an toàn mang
nhảy phóc qua đùi cậu thanh niên cười toe được miếng ăn bữa no bữa đói về cho con,
toét nhe mấy cái răng sữa, ngọng nghịu làm cho gia đình. Chỉ trông mong vào sự che
quen và nói đủ thứ. Dù bé chỉ biết mặt bố chở của Phật Trời, sự gia hộ của ơn trên để
một lần từ lúc sinh ra gần hai năm nay, sống còn mà nuôi con dại, cha mẹ già.
chẳng hiểu đã nghe từ đâu mà bé đã biết Riêng tôi, ngoài sinh kế khó khăn và để
nhiều chuyện về người cha vắng mặt để nói thoát qua những cặp mắt đầy ác tính luôn
ra những câu đã làm tôi bất ngờ không kịp chờ cơ hội để làm nhục, hang ngày đã tự
ngăn cản: hóa thân thành một thiếu phụ lem luốc lôi
- “Chú biếc Bố coong hông, coong i xăm thôi, dù tuổi đời mới hai mươi mấy. Đầu tóc
(thăm) bố đó, Bố bị bộ tội (đội ) bắc chù (t bù rối, áo quần luộm thuộm, lùng thùng với
ù) zồi, coong héc (ghét) bộ tội nắm! Coong chiếc nón rách tả tơi lụp xụp che khuất mặt
hương (thương) bố nắm…” mỗi sớm tối đi và làm về, hoặc khi có việc
Tất cả lại phì cười, thằng bé thấy được phải ra ngoài. Chỉ còn thêm ít…vết lọ nồi
chú ý nên càng ra sức huyên thuyên. Không trét trên mặt nữa chắc người thân yêu nhất
khí trên xe có những tiếng cười vui nên bớt cũng chẳng thể nhận ra!! Đôi lúc ngắm
căng thẳng mệt mỏi, nhưng riêng tôi lại lo mình trong gương tôi không biết nên cười
lắng với sự ngây thơ thật thà của trẻ thơ. Từ hay nên khóc, chỉ thấy nghèn nghẹn trong
ngày vắng anh, ba mẹ con sống đơn độc, tim một nỗi cay đắng hận tủ!!!
khép kín, luôn lo sợ sự bất trắc xảy đến. Vì
“tai vách mạch rừng”, và chính sách “Ngũ *****
gia liên báo” khiến tôi thường âm thầm
không dám tâm sự thở than, chỉ dám tiếp Kà Tum đây rồi, chiếc xe dừng lại nơi gọi
xúc với các chị em cùng chung hoàn cảnh, là “bến “, chỉ lèo tèo vài chiếc xe chở khách
còn thì nín lặng trước mọi điều bất công (loại xe máy có đóng thêm một khung gỗ
ngang ngược. Nhưng trong cuộc sống eo đàng sau để chuyên chở ), rất đúng nghĩa
hẹp khó khăn đã khiến một số nhỏ chị em với tên được gọi là “Lôi”. Cả tài xế lẫn mấy
không chịu đựng nổi, hoặc bị bọn Công an, chiếc xe ngộ nghĩnh đang đứng lạc lõng
cán bộ ỷ quyền hay lập mưu dồn vào thế giữa gió bụi của một bãi đất trống , chung
phải phạm tội với chồng, phải sống cuộc đời quanh lác đác vài nhóm cỏ dại khô cằn bật
tùy thuộc chúng. Bọn chúng trong tay đầy khỏi mặt đất trơ cả gốc rễ. Chắc đây là loại
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7