Page 72 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 72
72
xuống giường ra trước bàn thờ. Tay cầm
nén nhang nhìn lên bức tượng Phật Bà
Quan Âm mà chẳng biết van vái điều gì,
MƯA THÁNG SÁU chỉ nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng và rồi
những giọt nước mắt từ đâu bỗng tuôn rơi
(HỒI KÝ) không kềm lại được. Nét mặt hiền từ cùng
đôi mắt thăm thẳm của Người nhìn tôi như
(Để nhớ “Những tháng ngày không quên” an ủi, hỏi han. Tôi tủi thân đứng gục đầu
… trước trang thờ thổn thức, tưởng nhớ tới
Thân mến tặng cho các chị cùng đợt thăm hình ảnh người chồng thân yêu đang nằm
tù tại Kà Tum năm 1977) “bệnh xá” cả tháng nay…
Nhã Giang Thu Tâm Giờ này chắc cũng khuya lắm rồi, mọi
người đang say ngủ bởi cả ngày di chuyển
mệt mỏi. Kẻ trôi dạt từ Saigon đến, người
từ miền Tây lên, chúng tôi là những người
đàn bà đau khổ dưới “xã hội chủ nghĩa “
cùng gặp nhau xin tá túc qua đêm nơi này
để sáng ra còn lặn lội mấy chặng đường
nữa, vừa đi xe vừa lội bộ mới tới được nơi
người thân đang“cải tạo”. Đứa con nhỏ
chưa đầy hai tuổi của tôi giật mình khóc,
thằng anh nó cũng mếu máo theo, tôi chạy
lại ôm con vào lòng vỗ về. Chợt tiếng đập
ầm ầm dồn dập cùng tiếng gọi lớn bên
ngoài cổng Chùa làm hai đứa bé hoảng hốt
ôm chặt lấy tôi. Không biết chuyện gì
Đôi mắt mở to, trằn trọc mãi vẫn không nhưng vị Sư Cô tay cầm tràng hạt cũng ra
tài nào dỗ được giấc ngủ, tôi nằm yên lặng mở cửa. Như một làn gió ùa vào trong, một
ngó quanh căn phòng dành cho người lỡ cụ bà tóc bạc trắng, nét mặt và đôi mắt đầy
đường của ngôi Chùa nhỏ đơn sơ. Trong nét kinh hãi bế trên tay đứa bé trai chắc
yên lặng, thỉnh thoảng một vài tiếng thạch cũng trạc tuổi con trai nhỏ của tôi, cả hai
sùng tắc lưỡi không đủ làm khuấy động quần áo nhếch nhác và rách toạc nhiều chỗ
màn đêm. Ánh đèn điện trên trang thờ bên lấm lem vết máu, vết bùn. Mọi người
góc tường đủ soi sáng cả không gian chật choàng tỉnh ngủ hẳn, sợ hãi ngồi hẳn dậy
hẹp. Đồ đạc không có gì ngoài bộ ván gỗ 1 bởi tiếng khóc la của hai bà cháu:
mét 6, trên đó chật như nêm bốn người lớn - Chúng nó giết chết hết cả nhà con cháu
và hai đứa con nhỏ của tôi nên mỗi lần cử tôi rồi! Trời ơi sao chúng nó ác qúa vậy,
động hay trở mình rất khó khăn. Nằm chen con cháu tôi có làm gì nên tội đâu ….!
chúc trên mặt gỗ cứng và lạnh làm tôi thấy Bà cụ vừa kể vừa gào thét, vật vã tay
ê ẩm cả người, vừa mệt mỏi vì đi cả ngày chân. Đứa bé cũng theo bà khóc la thảm
vừa suy nghĩ đến đoạn đường sắp đến cùng thiết, những vết rách trên da thịt đang rướm
sức khỏe của chồng khiến tôi càng khó máu, khuôn mặt kháu khỉnh lem luốc của
ngủ. Cố xoay trở để nằm thêm chút nữa đứa trẻ đang mếu máo làm tôi xót dạ . Thời
chờ sáng nhưng mỏi qúa, tôi nhè nhẹ bước
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7