Page 79 - Bản Tin Sinh Hoat Cư An Tư Nguy - 7A
P. 79
79
ngoài tên gác và mẹ con tôi trơ trọi như lạc - “Anh chị kia, vào trong “nhà” mà nói chuyện
giữa đồng hoang cỏ cháy. Đành lấy thức ăn chứ, ai làm gì mà phải qùy ngoài trời mưa
cho hai con đỡ dạ, cứ nhói trong đầu câu hỏi như thế?”
không lời đáp: Đêm nay mẹ con tôi sẽ ra sao? Người bạn anh lại đến gần dìu anh đi, vào
Nhìn hai đứa con thơ gầy ốm vất vả theo mẹ hẳn phía trong “nhà” rồi thì người bạn tế nhị
mấy ngày nay, tim tôi buốt nhói ! lảng tránh ra ngoài ngồi ngắm mưa rơi.
Không còn đủ sức bế con, anh cố run run
NIỀM VUI HÒA LẪN NỖI ĐAU đứng thẳng giữa hai dãy bàn có hai đứa trẻ
ngồi, anh vòng tay ôm và úp mặt vào má
chúng nghẹn ngào. Những giọt nước mắt của
người đàn ông cương nghị ngày nào bây giờ
đang tuôn như suối nhòe ướt mặt con thơ. Hai
đứa trẻ đưa bàn tay bé xíu chùi nước mắt cho
cha rồi oà khóc theo người cha tội nghiệp!
Từng cơn gió tạt những làn mưa bụi và hơi
nước vào gần nơi chúng tôi đang đứng. Nhìn
đôi vai gầy và tấm lưng nhô cao xương xẩu
đang rung rung của anh, tự nhiên tôi thấy
nghẹn thắt cả buồng tim. Tôi cắn chặt răng
nén chặt cơn lạnh tê tái từ trong lồng ngực.
Thời gian như đứng lại với nỗi xúc cảm ngập
Chiều xuống dần, những đám mây đen vần tràn. Vợ chồng tôi vẫn chưa kịp nói với nhau
vũ kéo đến báo hiệu trời lại sắp đổ mưa, tôi một lời nào thì …
đang định lấy gì cho con ăn đỡ đói thì tên cán - Hết giờ rồi!
bộ tới báo cho hay đã có anh em đi lao động Giọng nói trọ trẹ lơ lớ nặng chịch âm
về, lát nữa chồng tôi sẽ ra đến. Hai đứa bé hưởng miền Nghệ An của tên VC oang oang
nghe tin mừng rỡ reo lên, nhìn con nhảy nhót khiến chúng tôi giật mình. Niềm xúc động
vui mừng nhịp tim tôi cũng bỗng nhiên rộn đang dâng tràn trong bốn người chúng tôi bất
ràng… ngờ bị đánh vỡ tan tành, niềm hạnh phúc nhỏ
Ôi! người chồng thân yêu của tôi kia ư? nhoi của một gia đình bị cướp mất… Tâm
Sao nhìn không ra anh nữa rồi! Người bạn hồn như bị đóng băng, đôi mắt tôi chợt mờ
lom khom dìu một bên nách, còn anh thì vừa hẳn và trí óc hầu như không còn nhận thức
bò vừa lết bằng hai đầu gối đang tiến đến gần. được điều gì đang xảy ra xung quanh. Hai
Sức anh yếu thế kia mà phải tự dùng sức tàn đứa bé mếu máo níu, ôm chặt người anh
đến sáu cây số đường rừng mới ra được đến không chịu buông, tim tôi lại nhói đau khi
đây, sao người ta lại tàn nhẫn đến vậy! Tôi nghe tiếng nấc tức tưởi của hai con:
chết sững người, bóng chiều nhạt nhòa và mắt - Bố ơi, bố đừng bỏ con. Bố về nhà với con đi
ngập lệ xót xa… Chiếc balo trên lưng bỗng bố...
dưng nặng trĩu đè gập người tôi xuống. Anh Tôi đưa tay giữ con. Ngoài kia trời lại trở gió,
và tôi cùng qùy đối diện, bốn mắt nhìn nhau mưa cứ rơi ... rơi!
nghẹn ngào không nói được nên lời, chỉ nghe
tiếng ríu rít vô tư của hai đứa con thơ. Đâu đó Nhã Giang Thu Tâm (1977)
tiếng chim kêu buồn thảm như muốn buông
lời cảm thông trong gió rừng xạc xào nhè
nhẹ! Tiếng hét lớn của tên cs khiến cả hai
chúng tôi giật mình:
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 7