Page 83 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 83

cối và dã thú chứ không 1 bóng người, quanh năm      cũng được. Bây giờ con mới thấy ở quân trường là
           suốt tháng chỉ sống với núi rừng, chỉ có thể quay    sướng, vì tất cả những gì đều có cán bộ lo cả, lúc
           về xum họp với gia đình trong đêm trường thanh       đó cứ tưởng đi học bãi là cực, những ngọn đồi ở
           vắng, nhưng cũng chưa hẳn hưởng 1 giấc chiêm         Thủ Đức cao nhất chỉ có 30m thôi, nhưng đồi ở
           bao trọn vẹn vì còn phập phồng lo sợ cho chính       đây thấp nhất cũng 900m hoặc 1000m trở lên, và
           bản thân mình và các binh sĩ thuộc hạ, mình phải     bây  giờ  mình  là  1  cán  bộ  thì  ngược  hẳn  lại,  tự
           gánh nặng trách nhiệm trên vai. Có lẽ số con phải    mình phải lo cho mình và cho các binh sĩ. Và lúc
           khổ vì con đã tự ý chọn Kontum nên không than        còn đi học lại là những lúc sung sướng nhất đời, vì
           van với ai được, nhưng đối với gia đình con phải     còn sum họp với gia đình, còn hưởng được không
           nói hết những sự thật phủ phàng cũng như những       khí ấm cúng với nệm ấm chăn êm, và ăn uống như
           diễn  tiến mà chính  con gặp phải  để  Ba Má khỏi    vậu là đầy đủ quá, ấy thế mà còn chê khô, mắm
           bận tâm, hoang mang vì con.                          nữa chớ!


                  Đời sống ở đây nói đúng ra là nó gian nan             Nhưng bây giờ thui thủi 1 mình ở nơi lam
           hơn quân trường gấp bội. Trong cuộc hành quân        sơn  chướng  khí  với  biết  bao  nhiêu  tử  thần  đang
           cả Tiểu đoàn trưởng, Tiểu đoàn phó, ông nào cũng     chờ chực, nhiều khi đóng quân gần con suối mát
           phải mang ba lô, lương thực và súng đạn, vì ở đây    trong xanh, nhưng không dám xuống tắm vì sợ ăn
           mỗi người đều tự lo cho mình cả, hành quân trong     B40 vì chiến trường ở đây chỉ tiêu thụ B40 và lựu
           rừng 10 ngày tiếp tế 1 lần và mỗi cuộc hành quân     đạn  thôi!  Hơn  nữa  tắm suối  thế  nào  cũng  bị  vắt
           từ 1 tháng trở lên, tệ hại nhất là vấn đề ăn uống,   cắn có khi muỗi cắn còn nhiều hơn vắt nữa, cả 2
           mỗi ngày chỉ ăn được 1 ca gạo, có khi với khô, có    loài con nào cắn cũng bị sốt rét cả, chứng bệnh sốt
           khi với muối, vì đồ ăn phải tự túc , có gởi tiền, tiếp   rét này nguy hiểm vô cùng và người mắc bệnh này
           liệu  mới  mua,  còn  gạo  mỗi  lần  tiếp  tế  10  ca,  1   dễ chết nhất! Trường hợp bệnh nhẹ thì không chết
           tháng 3 lần và trừ lương 3.000 đồng 1 tháng, hành    nhưng khống có thuốc gì chữa khỏi cả, suốt đời cứ
           quân  như  vậy  muốn  ăn  thêm  nhiều  cơm  cũng     nóng nóng lạnh lạnh mãi, có lần con xuống suối
           không  được,  vì  sức  người  chỉ  mang  được  10  ca   múc lên 1 lon guigoz nước thật trong nhưng chưa
           gạo với các đồ trang bị khác. Lúc đầu mang gạo       uống vội, con đun sôi lên thấy những bọt nước đỏ
           nặng quá, leo núi không nổi, con cho tụi nó bớt,     ngầu như máu! Con phải vớt bỏ những bọt nước
           đến gần 1 tuần sau con ăn hết sạch, không còn gì     và để lắng những cặn đỏ mới sớt nước ra quậy với
           để ăn nữa, vì trong rừng này không có cái gì ăn      thuốc lọc nước rồi mới uống, ngoài ra con rất cẩn
           được cả, may nhờ bác Chinh còn gạo chút đỉnh,        thận bôi thuốc muỗi khi ngủ nên tuy ăn uống cực
           ổng phải chia cho con nên 1 ngày mỗi người chỉ       khổ con vẫn khỏe mạnh như thường, nước suối ở
           ăn  được  1  chén  cháo  với  muối  hột  để  chờ  ngày   đây rất độc, nó thấm qua những lớp lá cây và phân
           tiếp tế, lần đầu tiên ăn muối không quen nên tay     thú rừng, và nhiều nơi thây người chết nhiều quá
           chân bủn rủn, leo lên 1 ngọn đồi phải nghỉ hàng      chôn không kịp để nằm ngổn ngang trên mặt đất
           chục lần! Kontum là nơi cuối cùng, không còn đâu     cũng bị nước thấm qua, bây giờ tình hình rất yên
           hơn nữa, mặc dầu tình hình đã yên đến 9-10 phần,     nhưng  thỉnh  thoảng  đi  ngang  qua  những  đống
           ở  đây  ngoại  trừ  lính  người  Thượng  ra,  thì  lính   xương người và những cái sọ ngổn ngang và mấy
           người Kinh toàn là những tên năm  cha bảy  chú,      con quạ trên cây kêu kên những tiếng rợn người.
           những tù giết người vừa ở quân lao ra, tên nào tên
           nấy đều mặt rằn dữ tợn; còn con, không hiểu ma               Thắm thoát 1 tuần lễ ăn muối đã qua, đến
           quỷ dẫn đường thế nào mà ra đây đề bị đày ngang      ngày  20-11-73  có  1  đoàn  trực  thăng  đến  tiếp  tế,
           xương, lãng xẹt; con nghe tụi lính kể lại nỗi khổ    các binh sĩ được tiếp tế gạo và khô, mắm, còn cán
           trong quân lao, con thấy còn sướng hơn đi hành       bộ từ Hạ sĩ quan trở lên chỉ tiếp tế gạo thôi, còn đồ
           quân ở đây nữa, vì ở đó ăn uống đầy đủ, đi đứng      ăn phải tự túc, tức là có gởi tiền mặt cho tiếp liệu
           thong thả, không làm gì hết, thân nhân có thể thăm   mới  có.  Như  vậy  con  chỉ  có  gạo  thôi,  còn  ông
           bất  cứ  lúc  nào  và  muốn  tắm  rửa  ngày  mấy  lần
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                            81
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88