Page 88 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 88

hơn được, vì mình cũng chẳng khác gì mấy ổng,        nhưng có khi nào ra phố đâu mà tốn tiền ! còn việc
           mà chẳng lẽ cấp chỉ huy lại than van với lính ! chỉ   nước nôi ở đây rất phiền toái, tuy nước có thừa,
           khi nào rảnh con liên lạc máy với mấy thằng cùng     nước rất trong nhưng rất độc, ở những nơi hiểm
           khóa tâm sự chút đỉnh thôi và tụi nó cũng than vãn   trở thế này,đòi hỏi con người phải thận trọng đủ
           như điên.                                            thứ, từ miếng ăn, miếng uống đến đường đi nước
                                                                bước v.v… Nhưng thường thường những lúc khó
                  Ở trong rừng mãi buồn quá, suốt thời gian     khăn gian khổ thế này, con người ta không bao giờ
           hành quân không thể gửi thư về nhà được, kể cả       chết  được,  sự  chết  chỉ  đến  với  con  người  trong
           kỳ tiếp tế vì máy bay có đáp xuống được đâu mà       những lúc sung sướng mà thôi !
           chuyển thư, trên đỉnh đồi 949m nhìn về thành phố
           Kontum thấy nhớ nhà làm sao ấy, ở đây mỗi ngày               Thành  phố  Kontum  không  giống  như  Sài
           chỉ viết 1 trang vừa làm nhật ký vừa làm thư, và     gòn hay Trung Chánh, Bà Điểm  gì  cả, nó chỉ  là
           cũng là lúc đang suy tư về gia đình đó !             một  thị  xã  rất  nhỏ  trong  khoảng  ô  vuông  2km
                                                                cạnh,  một  dãy  đất  nằm  dưới  thung  lũng  xung
                  Bây  giờ  chỉ  có  cách  chờ  ngày  về  dưỡng   quanh toàn là núi non trùng trùng điệp điệp.
           quân mới bỏ thư được, chắc sau gần 1 tháng trời
           bặt  tin  bặt  tức  ở  nhà  cũng  trông  thư  con  lắm,      Cả thành phố Kontum chỉ có một cái chợ ở
           nhưng vì chiến cuộc con chẳng biết làm sao hơn,      giữa, chợ Kontum chỉ bằng chợ Bà Điểm thôi, tại
           nếu thư liên lạc thường xuyên không được thì sau     đây  chỉ  có  3  con  đường  lớn  tráng  dầu  cỡ  như
           ngày hành quân con sẽ gửi về nhà một lá thư dài      đường Lê Văn Duyệt ở Sài Gòn, ngoài ra toàn là
           thế này để bù lại những ngày gửi thư lẻ tẻ.          đường nhỏ rải đá hoặc đường mòn thôi, chỉ có lẩn
                                                                quẩn trong phố là có người kinh còn xung quanh
           Viết cho chị Hai                                     cách chợ khoảng 5 km toàn là những buông sóc
                                                                người  thượng,  ra  xa  tí  nữa  thì  toàn  là  rừng  núi,
           Chị Ngà !                                            những  dấu  vết  của  kỳ  chiến  cuộc  Kontum  kiêu
                                                                hùng  mà  thây  người  nhiều  quá,  không  thể  nào
                  Vừa nhận được thư chị tôi mừng không kể       mang ra hết được. Ở đây muốn về Pleiku chơi thì
           xiết, trong thư có nói là trước 15-11-73 không có    rất khó vì phải đi ngang qua đèo Chu-Pao ở đó có
           dán  tem,  bởi  thế  nên  tôi  không  có  nhận  được.   trạm kiểm soát rất gắt, và Chu-Pao cũng là một địa
           Được biết gia đình đều khỏe mạnh tôi mừng lắm,       danh nổi tiếng hồi chiến cuộc, và bây giờ mới hiểu
           còn Út đã biết bò rồi à ! "oa... oa" "cóp – hà" giỏi   thấm thía chữ kiêu hùng của Kontum đó. Ở Pleiku
           lắm  phải  không?  Út  biết  ăn  cơm  chưa,  hay  còn   lên Kontum thì rất dễ chỉ cần đi xe đò 2 giờ là tới
           đóp Guigoz, à Út bây  giờ chắc không  còn là Út      nơi không có ai xét hỏi gì hết vì Kontum là chỗ
           Guigoz nữa nhỉ ! thương Út quá mà không biết sao     cuối cùng của binh chủng địa phương.
           về ẳm Út được ! Chắc ngày về Út đã biết đi học
           rồi, lúc đó nó không biết ông lính này đâu ! À còn           Còn khí  hậu ở  tại thành phố Kontum  tuy
           thằng  Trọng  có  được  về  phép  không  và  có  chịu   rất lạnh, nhưng dù sao cũng còn có xe cộ, và đông
           được  nổi  cơm  quân  trường  không?  Bảo  nó  ráng   người  nên  cái  lạnh  còn  chịu  được,  chứ  ở  trong
           học  đi,  được  ở  quân  trường  là  sung  sướng  lắm   rừng  khí  lạnh  rất  quái  đản,  lúc  giữa  trưa  mà
           đấy. Hôm 20-11-73 có tin thị xã Kontum bị pháo       chướng khí rợn người như đêm Noel vậy ! còn về
           kích, nhưng lúc đó tôi đang hành quân trong rừng     đêm chỉ trùm poncho lại ngủ thôi ít khi ra căn lều
           làm sao biết được, lúc đó chỉ nghe những tiếng hú    lắm ! Hiện giờ tôi hết tiền mà lương tháng 11 chưa
           đề-ba  của  hỏa  tiển  122  ly  và  khi  tới  nơi  thì  VC   có, chờ đến tháng 12 lãnh dồn. Ở đây tiền và đồ ăn
           chạy mất rồi chỉ còn lại 8 cái vỏ hỏa tiễn còn nóng   cái gì cũng cần thiết nhưng ở Sài Gòn làm sao gởi
           hổi. Ở đây tối nào tôi cũng niệm phật, và có niệm    ra  được,  tiền  còn  có  thể  gởi  măn-đa  chứ  đồ  ăn
           chú Bạch Y nữa, còn vấn đề đi săn ở đây tôi tuyệt    không bao giờ gởi ra được ! Thôi thì ở nhà đừng
           đối  cấm  !  Vấn  đề  ăn  uống  ở  đây  rất  mắc  mỏ,   gởi gì ra hết vì tôi chỉ được về dưỡng quân có 10
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                            86
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93