Page 86 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 86

đầu dậy, thấy đằng góc đồi phía trước có 1 tảng đá   không sợ hãi sao được ! khi đã lâm trận tức là khi
           lớn, biết ngay là chốt của Trung đội 3, con chạy     tính mạng con người đã gần kề với sự chết chóc
           lên kêu "Bác Chinh ơi, bác Chinh". Lúc đó mấy        thì lúc đó sự sợ hãi của con người đến tột đỉnh ! và
           ổng  đều  rút  chốt  lựu  đạn  cầm  sẳn  trên  tay,  ông   phần tâm trí bị tiêu tan đâu mất, thể xác con người
           Chinh  nghe  tiếng  kêu  quen  quen,  nhận  ra  con   lúc đó chỉ còn cử động như một con thú chỉ biết
           ngay,  ông  la  lên  :  "Ối  giời,  ông  Chuẩn  úy  của   tìm lấy sự sống mà thôi. Nghĩ lại trách nhiệm của
           mình kia mà !", chừng đó mấy ổng mới gắn lựu         mình cũng khá nặng,  chỉ  sơ  xẩy là thiệt  hại  bao
           đạn trở lại, hai bên chạy đến bàn cãi nhoi trời đất,   nhiêu người, ở quân trường mình sơ sót điều gì bị
           chỉ còn ông bị thương nằm dưới đất, ông này bị 1     la rầy nghe bực bội, nhưng không nguy hại gì cả,
           viên M16 xuyên qua 2 bắp đùi, nhưng không trúng      còn  ngoài  đơn  vị  không  ai  quở  trách  mình  cả,
           xương, viên đạn trổ ra 1 lỗ bằng miệng ly, lúc đầu   nhưng trước mũi tên hòn đạn mà sơ hở một chút là
           thấy  máu  nhiều  quá,  con  quýnh  quáng  cả  lên,   lãnh đủ; chiến trường ở miền rừng núi khác hằn
           nhưng ông bị  thương còn tỉnh lắm, ổng bảo con       với miền đồng bằng, vì cây cối quá rậm nên cách
           cởi dùm đôi giày, rồi cởi quần trận ra, lấy vớ băng   khoảng 50 m người ta không nhìn thấy nhau, mà
           lại cầm máu, làm xong tay chân con dính toàn là      khi nhìn thấy bóng người thấp thoáng thì đã quá
           máu,  những  cục  máu  đọng  lại  trong  ống  quần   gần, các binh sĩ nổ súng liền chứ không đợi lệnh
           giống như những cục huyết heo rất gớm, lát sau có    cấp chỉ huy như những cuộc tấn công, mà hôm đó
           y tá đến và khiêng võng ra bãi đáp tải thương.       toán lính ở trên đồi không có máy liên lạc nên mới
                                                                xảy ra vụ ngộ nhận như vậy.
                  Sau  đó  Trung  đội  có  lệnh  di  chuyển  đổi
           chỗ cho Trung đội 2 ở ngọn đồi nhỏ sát góc bãi               Sáng hôm sau, Đại đội 2 có lệnh di chuyển
           đáp, đến bộ chỉ huy Đại đội, con lấy bản đồ ra so    đến  bãi  đáp  khác,  bãi  đáp  mà  lúc  trước  con  đổ
           lại  bản  đồ  của  Đại  đội,  thấy  mình  đã  đi  lố  quá   quân xuống, ban chỉ huy Đại đội đóng tại bãi đáp,
           500m, con hỏi ông Đại đội trưởng : như vậy tôi có    còn  mỗi  Trung  đội  đóng  chốt  trên  các  ngọn  đồi
           bị phạt không? Ổng bảo đừng lo sợ gì hết, không      xung  quanh,  Trung  đội  con  được  lên  ngọn  đồi
           có gì đâu, chỉ buồn mỗi cái là bị lạc có 500m mà     949m và đóng tại đó, mỗi ngày ở Đại đội có gọi
           đã  gặp  việc  không  may,  trong  khi  ổng  đi  lạc  cả   máy cho biết tọa độ ở vùng hoạt động, con phải để
           tuần lễ mà vẫn bình yên, ổng dặn con hễ ai có hỏi    lại trên đồi 2- 3 người, còn lại bao nhiêu dẫn đến
           vụ này cứ nói là Trung đội mình đi lục soát bị địch   điểm  họat  động  lục  soát,  ở  ban  chỉ  huy  Đại  đội
           phục kích, như vậy người bị thương mới lãnh tiền     liên  lạc  máy  thường  xuyên  để  theo  dõi  cuộc  lục
           được,  rồi  ổng  làm  báo  cáo  và  gọi  máy  về  Tiểu   soát của mỗi Trung đội. Có nhiều bữa cũng nhận
           đoàn,  tối  hôm  đó  con  dẫn  Trung  đội  ra  góc  sân   lệnh  đi  lục  soát,  nhưng  con  làm  biếng  không  đi
           bay, thấy con còn hoang mang về cuộc chạm súng       đâu  hết,  chỉ  nằm  tại  chỗ  báo  máy  về  Đại  đội
           hồi chiều, thằng Chuẩn úy Song còn gọi với theo,     những diễn tiến giống như đi thiệt, nhưng ở nhà
           bảo con đừng sợ  gì  hết, chuyện rủi ro, không  ai   vẫn sắp đặt địa bàn bản đồ định hướng sẳn sàng,
           quở trách đâu. Lúc đó con cũng yên tâm phần nào,     nếu  Đại  đội  có  hỏi  hiện  giờ  anh  di  chuyển  đến
           suốt đêm đó nằm ở chốt con trằn trọc mãi không       đâu, và cho biết điểm đứng hiện tại, thì cứ việc coi
           ngủ được, vừa chợp mắt là thấy trước mắt mình        theo bản đồ mà nói, nếu đường di chuyển có con
           toàn là máu đỏ ối ! Và cứ như vậy giật mình mãi,     suối thì báo cáo là đến bờ suối v.v… Ở Đại đội nó
           ông Chinh nằm kế bên bảo là con mới thấy máu         nằm một chỗ lật bản đồ điều khiển mình thì ở chốt
           lần đầu chứ gặp nhiều rồi cũng quen, về đêm trong    mình cũng lật bản đồ đóng kịch trở lại.
           rừng rất vắng lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu
           rền đất của thú rừng, con vẫn thức nằm bất động,             Ở đồi 949m Trung đội con đóng chốt cho
           đêm  đó  con  suy  nghĩ  lung  lắm  !  Tư  tưởng  liên   đến  ngày  về  dưỡng  quân  10-12-73.  Trong  thời
           miên hết chuyện này đến chuyện nọ ! Nghĩ cũng        gian  này  mỗi  ngày  phải  đi  lục  soát  xung  quanh
           tội nghiệp cho thằng Thượng hồi chiều vì quá sợ      khu  đồi  một  lần,  tối  đến  cho  gài  lựu  đạn  xung
           hãi mà chui vào bụi gai mây như con chuột; mà        quanh và canh gác cẩn thận. Việc gài lựu đạn rất
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                            84
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91