Page 89 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 89
ngày rồi lại vào rừng tiếp nên cũng không cần tiền chẳng biết tán tỉnh thế nào, nhưng vì mang tên là
làm gì, có thể 2 ngày phép về Kontum ăn cơm ở lính sữa Babilắc nên mấy cô mới làm quen đó!
nhà ông Trung sĩ Chinh được rồi.
Ở đây mấy ông binh lính hầu hết đều biết
Ở đây chỉ hy vọng về nhà được trong kỳ ăn nhậu, cờ bạc, chơi bời, nhưng riêng tôi, không
thi tú tài 2, 01-06-74, còn vấn đề hình chụp chắc bao giờ có chuyện đó, ăn nhậu đôi khi còn có chút
không có, chị lục lại trong tủ chỗ cuốn album xem đỉnh nhưng chơi bời tôi tuyệt đối không bao giờ
có tấm phim nào không? có, vì tôi ghê tởm những chứng bệnh này đến tận
xương tủy lận, ở Trung đội có nhiều ông mắc bệnh
À, chị đã được miễn học Chí Linh rồi, cũng đáng lậu rất thảm thương, nhưng lúc về phép vẫn chứng
mừng lắm đấy, vì chỉ có ở nhà là sướng nhất mà nào tật nấy, mà mình cũng không cách nào ngăn
thôi! cản họ được!
Còn việc Lan đến nhà thăm 10-11-73 sao Đến ngày 10-11-72, lại có chuyến tiếp tế từ
trễ quá nhỉ, phải sớm hơn 1 tuần là gặp tôi rồi; ối Hạ sĩ quan trở lên chỉ tiếp tế gạo thôi chứ không
giời ! cô ta cũng chịu khó quá đấy. Ở Bình Dương có đồ ăn, các binh lính có đồ ăn nhưng rất ít, mỗi
mà lội mãi tới Sài Gòn tìm nhà để tặng quà, nghĩ người chỉ có 1 miếng thịt heo chỉ vài trăm gram
cũng kiên nhẫn thiệt ! Ở quân trường cô ta thăm thôi, nói là thịt heo chứ thật ra chỉ là da và mỡ
rất nhiều lần, nhưng toàn là lúc tôi về phép cả, chỉ thôi, tôi xin được 1 miếng mỡ heo bằng lóng tay
gặp tôi một lần lúc gần mãn khóa thôi. Đối với gia mà ăn thấy ngon không kể xiết vì cả tháng trời
đình Lan, tôi chỉ mến bác Mười và một người anh chưa khi nào được ăn một miếng đồ tươi như vậy.
vì họ rất tử tế, còn đối với cô ta tôi chỉ coi như
bạn, tôi chỉ gọi cô ta bằng tên chứ không bao giờ Sau đó có lệnh di chuyển đến vị trí khác, 1
gọi bằng em như thằng Nguyên, vì có lần ở quân ngọn đồi cách đó khoảng 5km đường chim bay,
trường cô ta có gởi thư tỏ tình với thằng Nguyên nhưng đi đường rừng phải mất chừng 1 ngày trời
rồi! mới tới. Lúc đầu đi bằng phương giác rất chính
xác nhưng phải băng rừng mệt quá, tôi phải cho
À, Dương Ngọc Nga ở 80 Âu Dương Lân lính đi theo đường mòn, đi đường mòn thấy khỏe
cũng có gởi thư thăm tôi nữa hả ? Cô này tôi chỉ thiệt, vì không phải chặt cây cối gì hết, nhưng đi
quen biết sơ sơ ở khu tiếp tân thôi mà cũng gởi thư loanh quanh rất xa, mà trên bản đồ lại không có
từ lắm nhỉ ! Lúc ở Bình Dương tôi hay lại nhà cô đường mòn! Như vậy đi đến đâu chỉ báo cáo cảnh
Vân con của ông lái đò chơi, còn cô Nga thì làm vật xung quanh về Đại đội, để Đại đội ấn định vị
chung chỗ với Vân, và cô ta giới thiệu Nga với tôi, trí đóng quân, đến một lúc Trung đội tôi di chuyển
chuyện đó tôi bỏ quên đến chừng sắp mãn khóa, 2 đến một ngọn đồi trọc, trên đó có để 3 cây M72
cô có vào thăm, lúc đầu tôi cũng không nhớ Nga mới toanh, tôi báo cáo về Đại đội là đã đến 1 ngọn
là ai, chừng Vân nhắc lại tôi mới nhớ, lúc đó cô ta đồi và những gì có trên đó, thì thằng điều khiển
có gởi thư qua lại với tôi vài lần, tôi chỉ biết cô ta máy ở Đại đội lại ấm ớ làm sao, nó không biết
mồ côi cha, ở nhà bán tiệm vàng, và học tới lớp 3 phải vị trí đóng quân ở đó không, nó bảo cứ tiếp
thì nghỉ học đi làm, cô ta nói chuyện không được tục đi theo đường mòn, đến nửa giờ sau ông Đại
văn vẽ nhưng có vẽ thành thật lắm ! lúc đầu tôi đội trưởng đến điều khiển máy, tôi nói là Trung
không để ý nhưng sau tôi thấy cô ta dễ mến lắm đội tôi đã qua khỏi ngọn đồi đó hơn nửa giờ rồi,
đó! ông ta hoảng hồn nói cho trở lại ngọn đồi đó ngay
vì đã đi quá mấy cây số rồi! Lúc đó vừa mệt vừa
Mấy cô gởi thư có gì quan trọng không? sùng nhưng cấp trên sơ suất như vậy mình biết
Còn tôi lúc này nãn quá không muốn gởi thư cho khiếu nại thế nào! Thôi đành phải trở về vậy!, Khi
ai hết cả, chị viết thư trả lời giùm tôi nhé! Tôi đến nơi rồi ai nấy đều mệt rã rượi, cũng chỉ vì một
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 87