Page 20 - dacsan-bk-2011
P. 20

Ngỡ Ngàng





                                              Ðời Chiến Sĩ





               Ngày xưa còn nhỏ, thường năm  giờ sáng, tôi đã        Từ khi vào quân trường để được dạy làm người
           thức dậy học bài bên ba má tôi đang ngồi uống nước   đánh  giặc, những  cái  kỳ  cục  “không  giống  ai”  đã  đè
           trà với kẹo thèo lèo và đủ chuyện Ðông, Tây kim cổ.   cái-tôi-đáng-ghét xuống làm thứ dân. Từ đó, ngày 23
           Tôi mê nhất ông cụ kể chuyện Kinh Kha vào Tần với    tháng 01 năm 1967 đến nay cũng đã 43 năm 4 tháng 25
           cái đầu Phàn Ô Kỳ và bản đồ nước Yên mà giúp Thái    ngày thì, biết bao nhiêu chuyện trời ơi đất hởi thăng
           Tử  Ðan  ám  sát  Tần  Thủy  Hoàng.  Tôi  giận  Tần  Vũ   trầm một đời bể dâu. Những chuyện mình không bao
           Dương, tên giang hồ tứ chiếng mà nhát gan, làm hỏng   giờ nghĩ nó sẽ xẩy ra thì nó cứ xẩy ra. Những chuyện
           đại sự. Ba tôi giỏi Hán Văn, thường ngân nga hai câu   ngờ  ngờ  trước  mắt  thì  mình  không  thấy  bao  giờ.
           thơ của Kinh Kha làm bên bờ Sông Dịch mà cái đầu cứ   Những  chuyện  mình  mong  ước  có  khi hão huyền  thì
           ngả  qua  ngả  lại  như  biểu  lộ  một  cảm  khái  u  hoài:   không  nói  làm  chi,  mà  cũng  có  khi  trong  tầm  tay
           “Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn. Tráng Sĩ nhất khứ   nhưng bao giờ nắm bắt được?  Những chuyện lớ ngớ,
           hề, bất phục hoàn” và dịch thoáng nghĩa, đậm một chút   lẩm  cẩm  cứ  đeo  đuổi  tuổi  già  mà  chọc  ghẹo,  không
           lòng “Gió thổi hiu hắt buồn và nước giòng Sông Dịch   nghĩ  thời  trai  trẻ  chiến  trường  xông  pha  mà  châm
           lạnh. Người Tráng Sĩ một khi đã ra đi thì không bao   chước....Tất  cả  thình  lình  xuất  hiện  một  cách  ngỡ
           giờ trở về”. Bóng dáng Kinh Kha đi theo tuổi nhỏ của   ngàng như trêu ngươi...anh và tôi, những Người Chiến
           tôi cùng lớn lên với Bài Ca Sông Dịch của Vũ Hoàng   Sĩ Việt Nam Cộng Hòa đau trong lòng biết chừng nào,
           Chương  “...Tám  phương  trời  khói  lửa.  Một  mũi  dao   không thua trận mà phải đầu hàng!.
           sang Tần. Ai trách Kinh Kha rằng việc người đã lỡ. Ai     Dĩ nhiên tôi đã biết rồi, bom đạn thời chiến tranh
           khóc Kinh Kha rằng thềm cao táng thân. Ai tiếc đường   giết người một cách vội vàng, dã man, không lựa chọn.
           gươm tuyệt diệu, mà thương cho cánh tay thần. Ta chỉ   Nhưng có những cái chết thật lạ lùng, thật bi thương,
           thấy. Tơi bời tướng sĩ, thây ngã hai bên. Một triều rối   thật bất ngờ, thật mau quá. Thằng bạn tôi con một, khi
           loạn,  ngai  vàng  xô  nghiêng...”.  Sống  trong  một  đất   xưa rớt Tú Tài I vẫn nhong nhong vài tuần lớp Ðệ Nhất
           nước  chiến  tranh  nhiều  hơn  hòa  bình,  chúng  ta  hiểu   chơi.  Ra trường  Ðồng  Ðế  hơn  2 năm,  đụng  trận liên
           được tâm sự của một Thái Tử Ðan và tính can cường    miên vẫn sống nhăn răng. Vào Thủ Ðức, lon Chuẩn Úy
           con người Tráng Sĩ Kinh Kha.                         chưa kịp rửa, bồ chưa kịp gặp, cha mẹ chưa kịp mừng,
               Không nói quá xa mà chỉ từ năm 1954 đất nước     lời hẹn bạn bè chưa kịp giữ, đã bị thiêu sống ở Hòa
           qua  phân,  Người  Việt  Quốc  Gia  có  biết  bao  nhiêu   Tân, Gò Công, xác không nhận ra hình hài. Nghe tin,
           người hiên ngang đâu có thua gì Kinh Kha, coi nhẹ tử   cha chết liền tại chỗ. Mẹ như người mất trí đầu đường
           sinh,  sống  chết  không  màng  danh  phận,  một  mình   cuối phố ơi ới “ con ơi, con ơi”. Người bồ chờ ngày
           quyết tử trong lòng địch. Họ là những anh hùng khác gì   đám cưới nhất định “ở góa” suốt đời. Chúng tôi không
           Ðại Úy Le Blanc và đồng đội trong cuốn phim“Héros    tìm đâu ra nó mà đưa đám, nói gì ngồi ở Thanh Bạch,
           Sans  Retour”  chiếu  năm  1964,  mà  những  ngày  đũng   vô Vĩnh Lợi. Cái thằng nầy có tật, về Sài Gòn chỉ thích
           quần còn mài ghế nhà trường, tôi phải phục lăn, thèm   ngồi gần như suốt sáng ở Thanh Bạch nhìn gái dạo phố
           bắt chước. Nhưng bản chất là kẻ nhát gan lại sợ chết,   Lê Lợi và người ta dập dìu qua lại đằng kia Chợ Bến
           tôi làm sao mà bắt chước cho được. Chỉ cùng đồng đội   Thành rồi chun đầu vào cái Rạp Ciné Vĩnh Lợi nghèo
           “tác chiến” với địch quân tới trưa ngày 30 tháng 4 năm   nàn nhiều chuột kế bên, mà dán mắt vào những phim
           1975 là dữ lắm rồi. Ðời người, ai lại không  gặp biết   cũ rich chiếu “permanent” suốt cả ngày với ổ bánh mì
           bao nhiêu chuyện tréo cẳng ngỗng, có khi đáng buồn   paté cầm trong tay.
           cười mà cũng nhiều lúc phải chảy dài những giọt nước      Năm 1970 tôi ở nhà ông chú, chủ lò bánh mì trên
           mắt. Và không ai phủ nhận được rằng, người chiến sĩ   đường Trưng Nữ Vương, khu Nại Hiên Tây thuộc Thị
           tang bồng hồ thỉ kiếm cung làm sao mà không thường   Xã Ðà Nẳng, nhiều đêm bị Việt Cộng pháo kích đạn
           xuyên bắt gặp chuyện đời bất thường đến ngỡ ngàng,   hỏa tiễn 122 ly, chết biết bao dân thường vô tội, thảm
           bàng hoàng tột cùng ý nghĩa và cường độ cảm xúc.     cảnh  hãi  hùng  lắm!  Một  cái  đầu  người  rớt  lên  rớt
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 19
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25