Page 21 - dacsan-bk-2011
P. 21
xuống mấy lần khi chở tới Bệnh Viện Duy Tân. Một đánh tốn đạn, không bắt tốn cơm. Chúng tôi đến Ban
gia đình chết trọn, ai chôn cất ai!? Hai mẹ con Bà Hai Mê Thuột bình yên lúc 10 gìờ đêm. Sáng hôm sau, tiếp
mới hồi hôm đến mua bánh mì đây, bây giờ chết không tục về Quảng Ðức, chúng tôi qua Cầu 14 trên sông
toàn thây mà 2 ổ bánh mì còn nguyên đó. Một chú nhỏ Sêrêpôk nối hai Tỉnh Darlac và Quảng Ðức, lúc nào
Nhân Dân Tự Vệ thường 11 giờ đêm đến “xin” bánh cũng lạnh lùng, đìu hiu... Ðến Ðức Lập, đậu xe đi vòng
mì cho toán lót dạ ban đêm cũng chết bên người vợ vòng khu chợ kiếm nước uống. Những anh lính “mừng
mới cưới tháng trước. Chiến tranh mà!. Ai cũng nói Ðại Úy đi công tác về”. Ðịnh lên căn nhà gổ của ông
như vậy. Không. Thằng bạn tôi chết không kịp ngáp lời triệu phú Trần Trọng Lưu nhờ chú quản lý, pha cho vài
từ biệt. Nó chết bị thui sống như loài súc sanh tồi tàn, ly cà phê cứt chồn, anh em uống cho tỉnh táo, nhưng
tanh tưởi. Nó chết mà không biết ai là nó , nó là ai. Ba thôi. Khu phố trước Quận nhỏ hơn thổ trạch một nhà
nó đó. Má nó đó. Bồ nó đó. Bạn bè nó đó. Nó ra đi, và ít người hơn ngày đám giổ một giòng họ, sinh hoạt
chẳng ai ngỡ ngàng. Tôi quen nó mấy chục năm không cũng ồn ào, bình yên. Ðến Ngả Ba Dakson, qua Cái
chết. Mới đó đã không còn. Ngỡ ngàng!. Ngỡ ngàng vì Am Ðầu Lâu, chúng tôi ngậm ngùi kiếp nhân sinh. Gọi
nó là bạn bè lối xóm của tôi, là bạn học của tôi, là là Cái Am Ðầu Lâu vì mấy miếng ván sơ sài che cái
chiến hữu của tôi, là đồng ngủ của tôi nữa...nếu không đầu người của ai ở trỏng. Mấy anh lính phất phơ bìa
thì cũng “chiến tranh mà”. rừng, thong dong với cây súng cầm tay như thách thức
Vào tháng 4 năm 1972, Quân Bắc Việt xã láng mạng sống nơi âm u chiến trường, quơ quơ tay như lời
hơn 40 ngàn quân, gồm Bộ Binh, Công Binh, Thiết chúc “thượng lộ bình an”. Ai có thấy gì đâu bóng dáng
Giáp, Pháo, Phòng Không...rót hơn 200 ngàn quả pháo chiến tranh hờm sẳn. Về đến Gia nghĩa, mệt đừ. Một
đủ loại trong hơn 2 tháng trời vào Thành Phố An Lộc đêm ngủ ngon cho đến nửa khuya, ông anh vợ gọi, báo
nhỏ chút xíu chút xiu vài cây số vuông mà thua vẫn Việt Cộng Ðánh Băn Mê Thuột. Ừ thì chiến tranh, nay
thua nhục. Ðối phương cũng phải cúi đầu. Ðồng Minh đánh chỗ nầy, mai đánh chỗ kia vậy mà, tôi cũng
cũng phải khâm phục. Ðồng bào cũng phải vinh danh không quan tâm gì. Ngủ. Qua ngày hôm sau, ngày 10
“An Lộc địa sử ghi chiến tích, Biệt Cách Dù vị quốc tháng 3 năm 1975, Việt Cộng tấn chiếm Quận Ðức Lập
vong thân”. Hồi đó đọc báo hằng ngày, tôi nghĩ là, mới thái bình ngày hôm qua đó mà. Tôi đi trong lòng
mình sẽ mất An Lộc, Bình Long là chắc. Nhưng anh chiến tranh mà không thấy chút nào súng ống, bom
hùng thay! Lẫm liệt thay! Chiến Sĩ Việt Nam Cộng đạn, bóng dáng thập thò Việt Cộng. Ðức Lập là một
Hòa người người nằm xuống, người người đứng lên đã Quân phía Bắc của Tỉnh Quảng Ðức, Nam của Darlac.
dựng cờ chiến thắng. Làm sao mà không ngỡ ngàng!? Vậy là Nam và Bắc hai đầu một chặng Quốc Lộ 14 đã
Ðầu tháng Giêng năm 1975, ông bạn Tư của tôi, nằm trong tay địch, bít Quảng Ðức ở giữa. Dân sợ.
Thiếu Tá Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Lính lo.
Phước Long dắt lính chạy giặc qua Tỉnh Quảng Ðức Một sáng hạ tuần tháng 3 năm 1975, Mục Sư Hồ
đang bình yên của tôi. Ảnh nói “nó đông người, nhiều Hiếu Hạ dắt đàn con chiên người Thượng chăn cả mấy
tăng, vũ khí tôi tân” mình thua. Phước Long mất!. Tỉnh bầy bò, dê, cừu và cõng cả heo, gà, vịt...định băng
của Việt Nam Cộng Hòa đầu tiên mất. Nó sát nách rừng, lội suối, vượt sông Ða Dung rộng thênh thang mà
chúng tôi quá!. Chúng tôi không còn đường 14 về đến Lâm Ðồng. Tôi nhìn theo mà ngỡ ngàng hết sức.
Nam. Tôi bàng hoàng. Tôi ngỡ ngàng. Dầu ai cũng biết Ngỡ ngàng vì biết là Mục sư sẽ không đi tới đâu được
rằng, nó sẽ thua vì chính quyền trung ương không đủ khi đùm túm số đông người gia cảnh lượm thượm như
sức giữ cho nó còn, không màng nó còn. Rồi khuya vậy. Những anh em của tôi nói “làm sao mà đi?”, “tại
ngày 9 tháng 3 năm 1975, người anh vợ làm ở Bệnh sao mà di tản?”. Mục Sư Hồ Hiếu Hạ, người chống
Viện Quân Y Ban Mê Thuột gọi cho biết, ở đó Việt Cộng, linh hoạt, vui vẻ nhưng khó tính, người địa
Cộng đang tấn công. Việc Cộng Sản Bắc Việt sẽ đánh phương ai cũng nói như vậy. Nhưng tôi, đơn vị trưởng
Ban Mê Thuột ai cũng biết. Có điều các lực lượng an ninh ở đây, tôi hiểu ông hơn hết. Một lần ổng đã hy
chiến đấu của ta mỏng quá, ít quá, thô sơ quá... đành sinh lắm mới đành đoạn cưa cho tôi một nhánh lớn của
chịu mất Ban Mê Thuột như bỏ mất Phước Long. Tôi cây mai đang rộ bông vàng mùa Xuân, trồng trước
nhớ, chiều ngày 8 tháng 3 năm 1975, ở Ninh Hòa trời Thánh Ðường. Tôi biết, ổng quí nó vô cùng. “Anh là
đang mưa mà “dám” bảo tài xế lái xe về Ban Mê người đầu tiên và cuối cùng tôi tặng”, ổng nói như
Thuột. Quốc Lộ 21 nầy ai dám đơn thương độc mã ban vậy. Lính của tôi nói “Ðại Úy trúng số độc đắc rồi”.
đêm một chiếc Jeep với ba anh lính qua Ðèo Phụng Bây giờ tôi vẫn không quên. Chẳng biết hiện nay Mục
Hoàng? Ðường rừng, núi, dốc, đồi, ngoằng ngoèo...im Sư đang ở đâu? Dự đoán chúng tôi không sai. Chiều,
thin thít. Chắc Việt Cộng chê bọn thằng ngu không Mục Sư mệt quá rồi! Con chiên mệt quá rồi! Gia cầm,
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 20