Page 26 - dacsan-bk-2011
P. 26
những cái lệnh chết người như thế đó xét cũng đâu cần mà ham”, tay quăng Tờ-Giấy-Bạc-Triệu ra bàn, miệng
thiết lắm phải “nướng lính” như vậy. nói “đây chỉ là Sweepstake, một loại giấy quảng cáo,
Hồi mới qua, xuống downtown thi bằng lái xe, đùa chơi thường thấy ở Mỹ mà thôi, các ông bà chẳng
sớn sác làm sao mà cả người mình táng vào tấm tường cần làm gì, không cần gì tôi”. Chưa kịp dứt lời, ông ta
kính sáng, trong, dầy cợm. Kính không bể. Mình sưng đã đứng dậy, đi vào không thèm“shake hand”, không
cái trán một cục. Thằng Mễ nào, con Mễ nào chùi gì kỹ cần“see you again” gì hết. Cô thư ký còn nói được một
dữ quá, mắt cataract của người trên 50 tuổi có 9 năm tiếng “sorry” nhưng kèm theo một nụ cười nửa miệng
lính, 9 năm tù, 8 năm sống ngất ngư dưới chế độ khắc trịch thượng, đầy ngạo mạn, rẻ rúng. Ðau lòng!
nghiệt Xã Hội Chủ Nghĩa thấy đường đâu mà tránh. Chuyện nửa vòng trái đất, vấp váp cũng là thường
May không ai thấy, không thì quê chết. Lái xe bên Mỹ nhưng ham ăn “của trên trời rớt xuống” kiểu nầy thì
chưa quen nước quen cái, đi Highway, Trafficway...cứ mất mặt KBC quá. Nhà thơ Rudyard Kipling của Anh
lộn vô Exit, lộn ra Exit mà lạc đường hoài. Mình cũng nói: “Oh, East is East, and West is West, and never the
tự an ủi cho mình rằng, ai lái xe ở cái xứ sở nầy mà twain shall meet”, đại khái chúng ta thường nói, “Ðông
chưa từng bị lạc? Một hôm lộn tới lộn lui làm sao là Ðông, Tây là Tây. Ðông Tây không bao giờ gặp
nhiều tiếng đồng hồ vẫn không biết đường mà về. Rề nhau”. Ai biết bên Mỹ chơi cái kiểu gì lạ vậy. Cũng
rề tới cây xăng dùng điện thoại công cộng gọi về nhà như một người anh em bạn tôi, tại thành phố nầy. Một
bảo thằng con giỏi tiếng Anh dắt ba về. Nó hỏi “ba hôm nhậu “đả quá” kiểu ta đây “không say không về”.
đang ở đâu?”. Tôi lung túng trả lời là “tao không biết Ðúng, chú ta say mèm mới về. Nhưng người say có
tao đang ở đâu nữa”. Nó cằn nhằn quá, “làm sao con bao giờ chịu là mình say, cứ lái xe về?. May là, đêm
tìm ba ra?”. May, ở đó cũng không xa nhà. Tôi đưa tờ khuya khoắc ngày Chủ Nhật, xe chạy ngoài đường
giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại cho hai người Cảnh cũng lơ thơ tơ liễu. Xe chú chạy tự do lane nầy qua
Sát. Họ gọi con tôi không được rồi bảo theo họ mà về. lane kia chưa có gì đáng tiếc xẩy ra. Cũng còn chút
Chắc thằng con tôi đã đi mà cũng không biết đi đâu để tỉnh táo, thoáng nghĩ, “phải nhấn nút emergency cho
tìm tôi rồi. Già ở Mỹ khổ thiệt, có cái miệng mà cũng đỡ nguy hiểm”, chú quờ quạng tìm hoài cái nút tam
không nói được, có chiếc xe chạy thì chạy lạc hoài. giác mà không ra. Ngừng xe lại, mở to đôi mắt và định
Một sáng ngày mùa Ðông, tuyết rơi trắng trời, lạnh thần cho tỉnh táo, thấy rồi, chú nhấn nút, vịn xe đi
thấu xương, ông bà Thanh cùng thằng con trai lớn vào chung quanh xem cho chắc ăn. Bốn đèn trước sau đã
nhà năn nỉ hết sức, nhờ tôi cùng đi đến văn phòng luật cháy, tắt, cháy, tắt. Trước khi tiếp tục con đường về
sư “đã có anh Liêm hẹn rồi”. Hết sức ngỡ ngàng! Tôi nhà, luôn tiện chú dựa đầu vào xe, đứng “xả cái bầu
tự hỏi, “ông bà nầy có chuyện gì mà cần luật sư?”. tâm sự” xuống đầy đường một cách thoải mái và khoái
Chẳng biết trời cao đất rộng là dường nào, “ừ thì đi chí. Một chiếc xe chạy qua bóp còi te, te, te...Một
giúp chú thím” cũng chẳng chết thằng Tây nào. Chú chặng dài, xe Police theo sau “quây đèn” vàng, đỏ,
bắt tôi phải veston, cravaté như hai cha con của chú xanh nhấp nhá. “Chết cha rồi!”, chú nói nhỏ giọng
“cho lịch sự”. Trong lúc ngồi chờ khoảng nửa giờ đồng nhừa nhựa. Một cách khó khăn, chú tấp xe vào lề. Một
hồ, chú vừa kín đáo vừa bí mật vừa trịnh trọng rút ra tờ Cảnh Sát bước tới, hỏi “do you need help?”. Bình
giấy được cuộn tròn, dấu hết sức kỹ lưỡng trong mình thường, tật cà lăm và kém Anh Văn đã làm chú nói mà
thím. Ðố mà tôi biết gì, tôi thấy gì trong lúc nầy và ở không ai hiểu rồi, huống gì bây giờ. Chú bấm nút cho
đây. Chú nói “anh chỉ nói, nhờ Luật Sư lảnh giùm tôi cửa chạy xuống, thò đầu ra ngoài nói một tràng nhiều
số tiền mười một triệu tám trăm tám mươi ba ngàn quá mà sau nầy kể lại, chú cũng không biết mình đã
đồng theo như giấy tờ ghi ở trỏng”. “Trời ơi! Chú giỡn nói gì. Hơi rượu bay ra nồng nặc. Còng Số 8 lạnh và
chơi”, tôi lạnh cả người nói với chú như vậy. Ðã đến đau nơi hai cổ tay, chú tỉnh rượu liền và biết mình
đây lại ra về hay sao? Tôi vừa đưa Tờ-Giấy-Bạc-Triệu, “lảnh thẹo”. Chi phí cho mọi sự qua đi cũng hết cả ba
chú Thanh nói như vậy vừa đánh liều “ba xí ba tú” cái ngàn đô la. Ba ngàn đô la lúc mình mới qua chưa hơn
vốn liếng ngọng nghịu, kém cỏi tiếng Anh của mình. một năm và đi làm mới được vài tháng. Vợ nhằn quá!.
Người luật sư già không biết có nghe được gì không, Biết sao!? Ham vui cũng có cái giá của nó. Có một
nhìn cô thư ký đã trẻ lại còn thật đẹp mà nói với cô ta điều, chú ngộ ra rằng, bây giờ mình đã lớn tuổi rồi, đâu
điều gì đó, tôi không nghe, không biết. Hai người lững còn thuở sung sức ngày xưa đánh giặc liên miên rồi
lờ mĩm cười, tôi thấy như có cái gì hơi bất bình nhậu cũng liên miên, có sao đâu!? Hồi còn ở Trại Tù
thường, có cái gì dè biểu trong đó. Liếc qua Tờ-Giấy- K1 Vĩnh Phú, khoảng những năm 1979, 1980 không
Bạc-Triệu, người luật sư già nét mặt vừa như thương biết từ đâu, những anh em trong tù đồn là,”những bọn
hại mà cũng vừa như khinh bỉ cái bọn nhà quê “nghèo tù mình sẽ được Phủ Cao Ủy Tỵ Nạn Liện Hiệp Quốc
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 25