Page 27 - dacsan-bk-2011
P. 27
bốc đi Mỹ, Canada, Úc...”. Những người giỏi tiếng mà cũng có thể là cái ghế, cục gạch, chiếc chiếu...”xi
Pháp còn tô thêm, “Phủ Cao Ủy Tỵ Nan Liên Hiệp phần” để bán chỗ mỗi cái 5 đồng. Tài xế, lơ xe là ông
Quốc là le Haut-Commissariat des Nations Unies pour hoàng, là hung thần gây biết bao nhiêu oan khiên cho
le Réfugiés, viết tắt là HCR”. Tôi khoái nghe ba cái chị em phụ nữ buôn chuyến đường dài. Ngày xưa tôi
chuyện tào lao nầy nên, thuộc lòng mấy chữ Pháp, bây học, “Chủ Nghĩa Cộng Sản nhằm bần cùng hoá nhân
giờ viết lại mà không sợ sai. Có nhiều bà, nhiều chị dân”, bây giờ mới thấy, sao mà đúng quá. Rõ là,
vạn dặm ra “thăm nuôi” chồng còn đem theo đôi giày, chuyện mấy tay Việt Cộng ngu muội, nói “một ngàn lẻ
bộ đồ vét, cái cà vạt và lời dặn dò, “anh đi bình yên”. một đêm” cũng không hết cái dã tâm phá tan đất nước
“Anh đi bình yên”, không phải Mỹ, Canada hay Úc mà Việt Nam, lẻ ra sánh ngang bằng Ðại Hàn, Ðài Loan
“anh đi bình yên” dưới lòng đất Bắc lạnh lùng, khắc hay ít nhất như Singapore, Thái lan, Nam Dương... đâu
nghiệt, không có một nấm mồ. Trong những tột cùng tàn tạ như Căm Bốt, Lào...lúc bấy giờ! Nói cho cùng,
đau khổ và bi ai, con người vượt ra thực tại, lang thang họ chính là những kẻ thù, là những tên tội đồ của dân
đi tìm mộng để ủy lạo tâm sự. Mộng thường không tộc, đáng bị lịch sử phết đen mấy chữ ngắn gọn “Việt
thực, xa vời, hư ảo...tếu. Những người tù tiếp tục lao Cộng là một khối u ác tính, là dấu tích dã man của
động khổ sai, biệt xứ, còm cõi tháng ngày xơ xác, lầm nhân loại trên đất nước Việt nam”. Cách đây hai năm
lũi...theo số phận an bài. Những bà vợ ở nhà, có người và mới Thứ Sáu vừa qua, ngày 7 tháng 5 năm 2010 tức
chung thủy keo sơn, có kẻ thiếu kiên nhẫn đợi chờ, bỏ ngày 24 tháng 3 năm Canh Dần, thằng con út ra trường
đi. Những đứa con nhẹ tình ruột thịt với cha, có khi Ðại Học 4 năm như chị nó, vợ chồng chúng tôi mừng
còn oán hận. Ðời tù một người chiến sĩ, trăm cay ngàn lắm. Nghĩ, nếu không qua đây mà “kẹt” ở Việt Nam thì
đắng! Sống đau hơn chết để khỏi sống một đời tang tụi nó “làm gì trời”! Dẫu không hơn ai nhưng không
thương. Năm 1984, tôi ra tù từ Trại Tù Z30C Hàm “băng đảng”, “xì ke ma túy”, “rượu trà “, “cá độ”,
Tân. Ðã 9 năm “Giải Phóng”, người ta đem đất nước “Casino”, “trai gái lăng nhăng”...là mừng rồi. Ngày
Việt Nam thụt lùi lại trăm năm văn minh tiến bộ. Tôi đi hôm qua, tới nhà một anh bạn ăn giổ, gặp hai ông ngồi
“Xe Con Chở Khách” về Phan Thiết. Một chiếc xe đò khoe con, đứa đang học Bác Sĩ, đứa đã ra Bác Sĩ. Họ
lỡ chạy bằng than củi, cũ kỹ, dơ dáy, nóng...Người trên huyên thuyên không còn chỗ nào mình “chun” lời nói
xe toàn là mấy bà, ngồi chật ních không làm sao nhúc vô. Nhưng họ không dám khoe những đứa con “bán
nhích cục cựa. Hàng hóa toàn là “hạ cám” , không có trời không mời thiên lôi”. Vợ chồng tôi như đa số anh
“thượng vàng”, chất nghẹt xe, ngộp thở. Thùng than chị em ở đây, nhà cửa, xe cộ không mắc nợ, cơm ăn
gắn sau xe đỏ rực, nóng hết sức nóng, thỉnh thoảng đầy đủ , vui vui làm một chai beer, xem TV hay gỏ cọc
phà vài cục than lửa vào xe như muốn đốt cháy cái tàn cọc computer, nhìn các con lành lặn lại có một chút
tích lạc hậu của cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa, trở về ít học vấn... là hạnh phúc lắm rồi. Dám gì đòi hỏi nữa.
nhất cái thời trước “Ngày Giải Phóng”. Hồi đó từ Sài Có ích kỹ lắm không? Người ta hết sức tội nghiệp, đẻ
Gòn ra Phan Thiết, chúng tôi đi Xe Ðò Hiệp Hưng, con ra đã tật nguyền, nhà cửa lại nghèo đói...cái ăn cái
mỗi người một ghế bành, ngồi thoải mái. Trong xe có mặc còn chưa đủ, tìm đâu ra cái học, có gì để khoe với
máy lạnh, có TV, có nhạc, có một bịch nước trà đá...Có khoang. Mình dẫu không nói quá lời nhưng nói quá
những chuyện, đố trời mà biết, nếu ai không ở trong nhiều, người ta cũng tủi chứ. Tội nghiệp! Những năm
cái đất nước thời Việt Cộng phá hết cái văn minh, sự tháng đầu qua Mỹ, cứ mùa Football là mình buồn thúi
giàu có của Miền Nam Việt Nam đem cái nghèo đói, ruột. Mở TV ra là thấy mấy anh chàng Mỹ to con lớn
dốt nát ngoài Bắc vào, gọi là giải phóng. Ðường phố xác, ăn mặc kỳ quái, quăng banh bầu dục rồi ôm nhau
Sài Gòn, người dân nghèo đói nằm đầy, lây lất kiếm vật lộn chất đống mà người coi sao đông quá, hào hứng
ăn. Từ khúc đường Minh Mạng nối dài qua Ngả Sáu quá. Mình cứ nghĩ, Football là đá banh chứ. Ai đời,
Chợ Lớn đến Ðại Học Xá Minh Mạng, Trường Trung Football là môn chơi lạ quá là lạ, trên trái đất, chỉ có ở
Học Chu Văn An, qua bên kia là Công Viên Văn Lang, cái xứ sở nầy mà thôi. Nhưng dần dần, các con tôi cả
người dân sa cơ thất thế từ Vùng Kinh Tế Mới về, sống trai lẫn gái, lớn và nhỏ, đều mê hết trơn. Nhưng may,
không ra kiếp sống con người, nếu không muốn nói là không có đứa nào “cá độ”. “Cá độ” Football, Basket
cặn bả, rát rưởi bên lề xã hội Sài Gòn đổi đời. Nhìn ball. Baseball... ở đây đã có đứa tán gia bại sản, có đứa
đồng bào ruột thịt như vậy, hỏi ai không bàng hoàng, chạy qua Tiểu Bang khác trốn nợ, có đứa vợ chồng ly
không xúc động!? Ðã những năm 1985-1988, ở bến xe dị...chớ giỡn sao. Rồi ngày một, ngày hai ham vui với
đò Bình Triệu, mua vé xe khó biết chừng nào. Xe chạy con, tụi nó chỉ cho. Mấy năm nay vợ chồng tôi cũng
8 giờ sáng mà phải sắp hàng lúc 12 giờ khuya vẫn có biết được chút chút. Hóa ra Football quăng nầy lại hay
khi phải về không. Chỗ đứng sắp hàng có thể là người hơn Football đá thời mình ở Việt Nam gọi là túc cầu
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 26