Page 22 - dacsan-bk-2011
P. 22
gia súc như đừ lắm rồi! Họ về lại là đương nhiên. cách khó khăn và hoảng hồn mới xuống được Cầu Ðá,
Nhưng cả một tôn giáo rủ nhau mà chạy, bảo sao đạp ọp ẹp lên hàng trăm thân thể người chết cuộn trong
không nhốn nháo cái Thị xã Gia Nghĩa nhỏ như một bọc nylon mà đi trong đám đông hàng chục ngàn
vòng đai chiến đấu, vào cái lúc tứ phương chộn rộn? người. Họ là những xác người chết mấy hôm trước từ
Tôi đã thấy vắng bóng mấy ông lớn, vắng mặt mấy bà những chìếc xà lan Miền Trung kéo vào, bỏ đó không
lớn. Thành phố hốt hoảng như đang cơn binh biến. Hết ai chôn. Họ là xác những người mới chết bị đè bẹp
sức ngỡ ngàng, vào thời điểm bất ổn đó, Ðài BBC đọc trong đám đông hỗn loạn tối nay. Xin những oan hồn
bản tin Thị Xã Gia Nghĩa đã bị Việt Cộng đánh chiếm, uổng tử tha tội cho những bước chân người chúng tôi
khi mà chúng tôi đang ngồi uống nước trà trên mặt vào lúc đi tìm cái sống dẫm lên cái chết của người! Tại
hầm lô cốt một cách thái bình. Thiếu Tá Cừ giận quá Cầu Ðá, chỉ có đi tới chứ không thể đi lui, chỉ có đi
“địt mẹ, bố còn ngồi đây”. Trung Úy Thu từ Ðức Lập thẳng, không làm sao quẹo trái, quẹo phải được. Biết
chạy về, hùa theo “đụ má, nói bậy nói bạ”. Không biết bao nhiêu giấy tờ, hình ảnh quí giá biêt chừng nào của
những tỉnh khác, Ðài BBC có làm những việc tương tự tôi đành chịu mất trong trường hợp nầy. Cái Samsonite
như vậy không? Họ vô tình hay cố ý đưa tin thất thiệt kẹt cứng trong người với người phải bỏ, không thì
một cách vô trách nhiệm, thiếu thận trọng, không trong mình bị dẫm đạp lên ngay. Chiếc tàu đậu đó, đầu sát bờ
sáng, có lợi cho Cộng sản biết mấy. Từ đó đến nay, khoảng 5 thước mà phần đuôi xa khoảng vài chục
hơn 35 năm rồi, tôi có bao giờ nghe lại cái đài ác ôn đó thước. Một là mạnh, nhảy bám dây lưới leo lên. Hai là
nữa đâu. yếu, rớt xuống biển. Biết bơi còn sống. Không biết bơi
Sáng ngày 23 tháng 3 năm 1975, như những ngày thì ôm nhau xuống biển, chìm nghỉm. Tới bờ đá là
vừa qua tôi phải lo đàn em Ðức lập về nhiều quá mấy nhảy ngay, chậm một giây thì lớp người đằng sau như
hôm nay, không đi họp ở Tiểu Khu được như hằng giòng nước lũ đùa mình xuống biển liền. Khiếp đảm
ngày. Thiếu Tá Phạm Cừ đi một mình, về nói lại, lắm!
Trung Tá Tham Mưu Trưởng Phạm Ðức Dư ra lệnh di Về Cát Lái chiều ngày 3 tháng 4 năm 1975 mới
tản. Di tản!?. Tôi biết, cái ngày đó phải xẩy ra, sẽ xẩy biết mình còn sống qua 2 ngày 2 đêm hãi hùng trên
ra. Nhưng tôi không sao dấu được nỗi bàng hoàng, ngỡ chiếc tàu được sắp xếp trước của Phó Ðề Ðốc Nguyễn
ngàng! Quảng Ðức nằm trọn lõn trong rừng. Bắc thì Thanh Châu, đang là Chỉ Huy Trưởng Trung Tâm
Việt Cộng đã chiếm Ban Mê Thuột kéo dài xuống Ðức Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang. Vợ ở nhà làm người
Lập. Tây là Tỉnh Mondolkiri của Campuchia. Nam là đàn bà “vạn lý tầm phu”, từ Vũng Tàu về thấy chồng
Phước Long và Lâm Ðồng. Phước Long không còn. mừng chảy nước mắt. Rồi hơn 20 ngày sau, Tổng-
Lâm Ðồng nghe cũng lộn xộn như Tuyên Ðức ở phía Thống-Dân-Không-Bầu Dương Văn Minh, người ta
Ðông. Xế hôm đó, chúng tôi bỏ Thị Xã Gia Nghĩa, bỏ gọi là Tổng-Thống-Hai-Ngày vào khoảng hơn 11 giờ
Tỉnh Quảng Ðức chạy trốn Việt Cộng, gọi là di tản cho trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975 tức ngày 19 tháng 3
oai như Chuẩn Tướng Vũ Văn Giai, Tư Lệnh Sư Ðoàn năm Át Mão, tuyên bố “hạ vũ khí đầu hàng không
3 Bô Binh “tan hàng” tháng 4 năm 1972 và Trung Tá điều kiện”. Tôi hết sức ngỡ ngàng một cách u mê. U
Phạm Văn Ðính, Trung Ðoàn Trưởng Trung Ðoàn 56 mê vì còn tin có một giải pháp hòa hợp hòa giải hay
phải ra đầu hàng giặc vậy mà. Ai không buồn? Ai trung lập gì đó trong một thế lực không còn gì, không
không đau? Ai không ngỡ ngàng? Ai không ngậm có gì. Người ta đã nghĩ ngày mình thua từ sau Hiệp
ngùi?. Quảng Ðức của tôi, hơn nửa tháng sau, Việt Ðịnh Paris ký ngày 27 tháng 1 năm 1973 hay ít nhất
Cộng trong rừng mới lò mò ra, không tốn một viên đạn cuối tháng 3 năm 1973 khi lính Mỹ về nước hết. Tôi
nào. Mình chạy nhanh quá mà. Việt Cộng đâu kịp tiếp thì không, nghĩ rằng mình còn mạnh lắm. Quân Lực
thu. Tôi về đến Bảo Lộc, tỉnh hình ở đây cũng bát nháo Việt Nam Cộng Hòa còn cả một Miền Nam chưa sứt
khác gì Gia Nghĩa. Việt Cộng đang còn ở đâu đâu mẻ mà. Chưa thua Tổng Công Kích Tết Mậu Thân
trong rừng hay trong “hốc bà tó” nào đó. Bấy giờ Năm 1968, Quảng Trị, Thừa Thiên và An Lộc năm
không ai nói gì đến chiến đấu nữa mà chỉ nói “làm sao 1972...thì “sức mấy” Việt Cộng làm được gi!? Cả một
chạy về Nha Trang, về Phan Rang, về Phan Thiết... ngày hôm qua từ chiều cho đến khuya, còn kéo dài tới
đây?”. Ðừng nói ai chỉ huy ai di tản. Ðêm ngày 1 tháng sáng hôm sau, rầm rập tiếng máy bay trực thăng lớn
4 năm 1975, chúng tôi chứng kiến Nha Trang hải hùng nhỏ đủ kiểu đủ cỡ làm rát cả Thủ Ðô Sài Gòn đang cơn
quá. Người người đổ ra đường mà chạy, mà la, mà hấp hối. Trên nóc nhà tôi sau Rạp Ciné Văn Hoa
cướp phá, mà bắn loạn xà ngầu. Có ai chết cũng chẳng Dakao, sáng cả bầu trời đêm 18 Âm Lịch mới vừa qua
ai cứu. Người ta lo cứu người ta là chạy khỏi nơi nầy Rằm. Hình hài những chiếc trực thăng vội vã ra đi, ra
sớm chừng nào tốt chừng nấy. Chúng tôi len lỏi một đi biền biệt...mang theo những con người hớt hãi, tuyệt
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 21