Page 24 - dacsan-bk-2011
P. 24
Nam thụt lùi sự tiến bộ đến chừng nào. Phi trường kiêng dè thằng nào, con nào đâu, “xạt’ liền, “nạt” liền.
người ta hiện đại, to lớn, văn minh, sạch sẽ quá sức. Dẫu sao đi nữa, chúng tôi cũng đã hết những ngày
Mình, cơm còn bửa đói bửa no. thì nói gì. Cơm phải giang nắng, chạy mưa thời làm nhang, bán nhang độ
chia gạo ra 6 tô cho 6 đứa vừa con vừa cháu ngồi lựa nhật, nuôi con, “khổ thấy mẹ”. Tôi vừa có foodstamp
bông cỏ ra mới nấu ăn được. Hằng hà sa số bông cỏ đủ dư mua đồ ăn khỏi trả tiền vừa có tiền mặt welfare trả
loại trong gạo, có khi còn nhiều hơn gạo. Tụi nó phải nợ Việt nam. Việc gì “cái thuở ban đầu” cũng đáng ghi
có một cây tăm xỉa răng, một cái chén nước. Nhúng nhớ. Làm sao mà không nhớ cho được cái công việc
đầu cây tăm vào nước cho ướt mới chấm dính được đầu tiên của tôi ở Mỹ là housekeeping cho Lữ Quán
bông cỏ. Ðố ai lựa bằng tay không cho được. Vẫn cứ Comfort Inn nằm bên trong đường Front. Chú Thanh,
hợp tác xã, vẫn cứ tem phiếu, vẫn cứ hộ khẩu, vẫn cứ người Thủ Ðức bình dị, người Trung Úy Biệt Kích lì
tiêu chuẩn, vẫn cứ cái gì cũng quốc doanh...của cái thứ lợm, ngày đầu tiên không chịu được, nổi sung “đụ me!
Xã Hội Chủ Nghĩa thì muôn đời Nước Việt Nam tôi về, không làm”. Giải thích, năn nỉ lắm, chú chịu ở
không bước ra khỏi vòng tối tăm, nghèo đói, lạc hậu lại. Lúc ăn trưa, chú nói mà không dấu được nỗi buồn
được. Nhớ lại khi máy bay cất cánh cao dần cao dần và xa xăm rằng, ở tù về nghèo xơ nghèo xác, bà con ruột
xa dần xa dần Phi Trường Tân Sơn Nhất, lòng tôi như thịt xa lánh hết trơn. Ngày giổ họ, mình ráng đạp chiếc
chùng lại cái tâm trạng nửa vui nửa buồn mà nước mắt xe đạp sườn ngang cũ rich, đèo con gà mái dầu thật
thì chảy dài! Có ai muốn bỏ nước mà đi đâu? Ðứa con mập về Sài Gòn cúng. Người ta biết lấy con gà, không
gái út của tôi 7 tuổi, ôm cứng ông nội không chịu đi. biết hỏi mình một tiếng. Dựng chiếc xe đạp cà tàng vào
Ba tôi đứng đó nhìn con cháu ra đi không biết bao giờ hiên nhà, ra sau hè vấn điếu thuốc rê, tới lu nước múc
trở lại. Tôi quây mặt qua chỗ khác mà lòng đau nhói. một gáo nước lạnh uống, vào bàn thờ thắp ba cây
Nhưng phải ra đi. Ra đi cho đến bây gìờ đã hơn 18 nhang lạy, tôi ra về trước mắt mọi người, có ai nói
năm rồi mà tôi chưa một lần quây về. Ba tôi chết đó, năng gì đâu!? Ðã ra tù hai năm rồi, cả nhà tôi chưa có
cũng không về. Mồ ba tôi chôn đâu cũng không hay. ai được ăn một miếng thịt. Con gà mái chở đi, chúng
Những đồng tiền tôi gởi về cho các anh chị và các cháu tôi thèm chảy nước miếng lắm chớ. Bà con mình tàn
lo liệu rõ ràng là chưa đủ tấm lòng. Tiền đó, tình đâu!?. nhẫn quá, nói gì người dưng nước lã! Hai anh em tôi
Tôi biết. Tôi buồn lắm. ráng hết sức cũng chỉ tới 2 tuần, đúng 10 ngày hay 80
Ngày tôi đến Mỹ, người của Hội Cựu Quân Nhân, tiếng đồng hồ.. Ở đây đã có hai cha con Trung Úy
của Don Bosco, của các anh chị em chưa từng quen Thiện, người Huế làm từ vài tháng trước rồi. Họ chắc
biết... đón ở phi trường một đoàn xe dài như một phái cũng không vui gì nhưng cũng không thấy buồn. Chùi
đoàn ngoại giao cao cấp. Hết sức ngỡ ngàng. Hết sức cầu tiêu đầy cứt, rửa bồn tắm đầy lông, dọn những cái
cảm động. Lòng bổng nao nao câu thơ Tỳ Bà Hành của quần lót đầy máu me... mà buồn ứa nước mắt. Hai anh
Bạch Cư Dị “Ðồng thị thiên nhai lưu lạc nhân. Tương em vì vậy mà cố gắng 2 năm trời lấy cho được cái
phùng hà tất tằng tương thức”. Và một chiều Chủ Nhật Diploma về Microprocessor Technology vào năm 1994
vài ngày sau đó, anh bạn Ðình, Ðại Úy Không Quân lái của trường Electronics Institute treo chơi cho đỡ tủi.
trực thăng HU-1B chở tôi đến Don Bosco tham dự Cũng nhớ, giữa năm 1993 ở Lake Land, Florida vì
buổi họp định kỳ hằng tháng của Hội Cựu Quân Nhân. sợ làm housekeeping ở Kansas City, Missouri mà chạy
Anh em gặp nhau mừng hết sức. Tôi đã khóc thật sự. về đó làm kitchen-helper. Gọi kitchen-helper cho
Ðã hơn mười bảy năm dài mới thấy lại Quốc Kỳ Việt “ngon cơm” vậy thôi, chứ thực ra chỉ là thằng rửa
Nam Cộng Hòa. Ðã hơn mười bảy năm dài, mới hát lại chén cho bếp Nhà Hàng Nhật Bổn của một chú lùn trẻ
một cách công khai, hùng hồn Quốc Ca Việt Nam tuổi Phù Tang. Thằng con trai, chưa đến ngày vào
Cộng Hòa “nầy công dân ơi! Quốc Gia đến ngày giải trường, phụ ba kiếm tiền bước đầu trên đất Mỹ xa lạ,
phóng...”. Ai có chai lòng bao nhiêu đi nữa cũng không làm bus-boy, dọn dẹp chén bát, “clean up” bàn ăn, bàn
khỏi bùi ngùi, xúc động! Và mới qua đầu hôm sớm nấu, thảm, vách... Nó nói “ngán nhất là chùi mấy cái
mai, tuyết đã rải trắng xóa bầu trời. “Ðẹp quá”, mấy hood” treo trên bàn nấu đầy dầu, mở, trơn, cứng, khó
đứa con lớn của tôi vén màn cửa sổ coi không chán. chùi hết sức...mệt lắm! Ngày nào trong tuần mà chùi
Nhưng tôi, vợ tôi và hai đứa nhỏ bảy tuổi và năm tuổi “cái của nợ” đó, gần như trăm phần trăm thằng con về
“lạnh chết cha”. Cái cô Lý, cô Hoa, chú Tý nhà ta làm nhà muốn bỏ ăn. Thấy con mà tội nghiệp, Mình thì đã
việc ở Don Bosco mướn nhà cho mình ở Mùa Ðông đành, nhìn con không cam! Cũng không sáng sủa gì ở
mà không có “heat”. Họ trịch thượng ra kiểu ta đây, đây, 5 tháng sau, gia đình lại đùm túm trở về Kansas
người qua trước chê kẻ qua sau ù ù cạt cạt. Vốn bạn bè City “xứ lạnh tình nồng” của Missouri ở cho đến bây
thường nói, tôi là thằng ngay và ngang tính nên, có giờ cũng gần 20 năm dài thường thược. Người ta nói
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 23