Page 25 - dacsan-bk-2011
P. 25
“trong cái may có cái rủi, trong cái rủi có cái may”. người ta nói “năm ngàn đi, sáu ngàn về”. Ông Sáu
Ðúng hết sức cho trường hợp hai vợ chồng một ông bà Ngàn bình thường trình diễn tướng tá rất oai vệ kiểu ta
ở đây. Ðã đưa nhau qua Mỹ nhưng sống khác gì mặt đây anh hùng, làm ai cũng sợ, ai cũng nể. Ngày 17
trời với mặt trăng như từ ở Việt Nam. Bả lúc nào cũng tháng 3 năm 1975, một đám dân đông đảo và hỗn loạn
chỉ trích nặng nề chồng, gia đình chồng và mang tiếng đầy con nít, ông bà già, nam thanh nữ tú, xe hơi, xe
“ba cái lăng nhăng” Ổng thỉnh thoảng cải chính sơ sài, gắn máy... ùa lên Phi Trường Gia Nghĩa đang có mấy
nhẹ nhàng. Không may, ông chồng “xìu xìu ểnh ểnh” chiếc trực thăng ở trển, mong chạy ra khỏỉ thành phố
lại bị tai nạn xe hơi nằm “cấp cứu” trong bệnh viện. Bà sớm chừng nào tốt chừng nấy. Ðại Tá đi với mấy anh
vợ ân tuyệt, tình đoạn nhất định cuốn gói qua Cali dù cận vệ “escort”, súng đạn đầy người, truyền tin “tạch
có ai khuyên đi nữa. Nhưng may, được nghe rằng tạch tè tè” hết sức oai phong, rút súng bắn bể hết các
“auto insurance, life insurance, trường hợp của ảnh sẽ bánh xe từ dưới dốc lên trên phi trường. Chưa đủ người
được bạc triệu”, bả đâu chịu bỏ đi. Không biết “ảnh sẽ ta khiếp, ổng lấy một cây M16 bắn một tràng lên
được bạc triệu” bao nhiêu nhưng, hai vợ chồng bây giờ không trung, mặt hầm hầm giọng Quảng Bình “chạy đi
nhìn có vẻ hạnh phúc, có tiền. “Rủi” cho nên hai vợ đâu, chạy đi đâu”. Ðố ai mà không tán loạn. May xe
chồng mới “may” ăn ở trọn đời, mãn kiếp!? Có những tôi đang công tác ở đây, đậu hơi xa, nếu không cũng bị
điều, những cái, những việc, không thấy, không tin. bắn, Ðại Tá đâu có chừa ai. Tôi cho rằng, việc làm của
“Ði một ngày đàng, học một sàng khôn”, chuyện nầy ổng lúc đó có phần hơi quá đáng, võ biền. Lẻ ra, ổng
có lạ gì ở đây nhưng, làm sao tin được ở Việt Nam? Có nên giải thích và trấn an đồng bào, cho dân tình bình
lúc ngồi một mình, nhìn mây trời Thu lãng đãng những yên thì hay biết mấy. Rồi khi Quảng Ðức vào thời ly
chiếc lá vàng vàng đỏ đỏ phất phơ mà nhớ ngày xưa. loạn trong cơn hấp hối, tìm ổng đâu không thấy. Ổng
Năm đó sau Hiệp Ðịnh Paris 1973 bắt 7 tên Việt đã ngủ khò bên Lâm Ðồng từ hồi nào rồi, làm ai cũng
Cộng ở Nghi Xuân, lấy 6 AK47, 3 B40, 1 K54, 1 radio, chê bai ổng là kẻ hèn nhát, bỏ lính, bỏ dân, trốn chạy
1 máy truyền tin...mà vui với một Anh Dũng Bội Tinh nhanh hơn thỏ đế, chưa nói đến những việc ổng làm,
dù là Ngôi Sao Ðồng của Trung Tá Nguyễn Hữu Thiên đáng trách hết sức. Rất tiếc, có những người ngồi ở
lúc đó làm Tiểu Khu Trưởng cấp cho. Cũng phải nhớ trên trời viết chuyện ở dưới đất, nói bênh cho ổng chỉ
mà nhắc đến cái anh chàng Cẩn, Thiếu Tá Trưởng huy cuộc di tản, nói bậy Quảng Ðức mất ngày 22 tháng
Phòng Tổng Quản Trị hồi đó, ngồi mài mỏng đít trên 3 năm 1975. Bây giờ kể ra có khác nào kẻ phản phúc
cái ghế văn phòng “đếch” làm gì, cũng có cái Anh nói xấu cấp trên sa cơ thất thế của mình, tốt lành gì!.
Dũng Bội Tinh “em dũng bội tinh” như người ta. Rồi Có điều, các ổng cùng một mẻ như Thiếu Tướng, Thủ
lại nghĩ, tại vì Trung Tá Cao Văn Chơn thế Ðại Tá Tướng, Phó Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn
Phan Ðình Niệm làm Tỉnh Trưởng Kiêm Tiểu Khu Cao Kỳ, đá lính đau quá, ức lắm, la lên một tiếng hỗn
Trưởng Tiểu Khu Quảng Ðức trong hơn một tháng mà hào đôi lời trút giận vậy thôi. Tôi không dám làm tài
Thiếu Tá Tư, người Huế, Trưởng Phòng 2 bị phục kích hay như những người thuở xưa giỏi làm “tà lọt” cho
ở Ðạo Nghĩa chết thay tôi một cách oan uổng. Xe tôi xếp, giữ nhà cho mấy bà, lúc nào cũng khúm núm, cúi
đã đi trước một đoạn quá dài, nhưng cuối cùng, anh ta đầu dạ dạ vâng vâng...chúng tôi thường trêu là “À Vos
đã vượt qua dành tôi cái chết sau đó chưa tới 3 phút. Ordres Xin Tuân Lệnh”, bây giờ chửi thầy, chửi bà đủ
Tụi Việt Cộng đã phục kích ngay cùi chỏ lên dốc các ngôn từ xấu xa nhứt. Có phản phúc lắm không!?
Nghĩa Chánh. Số mạng! Biết làm sao!? Tiếc là, việc đó Một chuyện, tôi không bao giờ quên cái ông Ðại Tá
không phải của “các ông đơn vị trưởng phải làm” theo nầy là, khoảng 6 giờ chiều một ngày cuối năm 1974,
lệnh kém cõi, hời hợt, vô lý của một ông Tiểu Khu sau khi Toán Thám Sát của tôi báo cáo đã hạ sát được
Trưởng dỡ ẹt. Một Ðại Úy cũng tên Tư nhưng là người 2 Việt Cộng, tịch thu 3 súng AK và một B40 trong một
Miền Nam lên thay. Rồi lên Thiếu Tá, cũng là Thiếu cuộc phục kích những ngọn đồi nằm bên phải đường
Tá Tư bị Việt Cộng bắn chết, không phải ngoài chiến vào Ðức Xuyên, gần Chi Khu Khiêm Ðức, đã ra lệnh
trường mà vượt ngục “học tập cải tạo?”. Tôi nhớ ông “lôi xác tụi nó ra, bỏ ở Ngả Ba Khiêm Ðức”. Vào lúc
bạn Tư gốc Sĩ Quan Ðà Lạt nầy, nhắc hoài tôi một câu chạng vạng, núi rừng âm u, tôi với 7 anh em nữa phải
“kệ, ổng nói gì nói, cải lại làm gì anh” khi tôi phân đi vào rừng nhiều cây số “lôi xác tụi nó ra, bỏ ở Ngả
bua, lý luận với Trung Tá Tỉnh Trưởng Kiêm Tiểu Khu Ba Khiêm Ðức”. “Lôi xác tụi nó ra” đâu phải dễ. Thay
Trưởng Nguyễn Hữu Thiên trong những lần họp cuối nhau khiêng, vác, cõng, kéo...trong đêm rừng âm u núi,
ngày ở Tiểu Khu hay đầu tuần trong Tòa Hành Chánh đồi và canh bị phục kích nữa. Chết như chơi!. May, 11
Tỉnh. Cuối năm 1973, Ðại Tá Phạm Văn Nghìn thay giờ khuya thầy trò về không có gì. Nhưng, đại khái
thế Trung Tá Nguyễn Hữu Thiên, dân địa phương
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 24