Page 28 - dacsan-bk-2011
P. 28
mà bây giờ Việt Cộng gọi là bóng đá. Chúng tôi cũng ngoại lai đã giết chết tụi nó hết trơn. Chiến tranh vô lý
biết vui khi đội Dallas Cowboys được “touch down”, hết sức, tụi nó dù bạn bè, dù anh em ruột thịt, đã quây
“interception” hay không vui chút nào khi Quartback đầu súng bắn chết nhau. Sự chia lìa, ly tán là tan
Tony Romo bị “intercepted” hay”sacked”, “fumbled”... thương xiết kể. Anh em, bà con thân thuộc hằng ngày
Ðội Kansas City Chiefs của ông Lamar Hunter dù là vẫn thấy nhau như kẻ thù truyền kiếp trong cái “nề
đội nhà nhưng, vợ chồng tôi không thích chút nào. Nó nếp” giáo điều Cộng Sản đã đi vào lịch sử loài người
càng ngày càng tệ, không muốn coi, nói gì ủng hộ, thà như những trang kỳ quái nhất của nhân loại. Ngồi đây,
Indianapolis Colts, New Orleans Saints...còn hơn. nghĩ đến những đứa bạn ngày xưa “chịu chơi” ngoài
Ngày 7 tháng 2 năm 2010 vừa qua, trận Super Bowl mặt trận, bây giờ không còn tay, không còn chân,
lần tứ 44 giữa Saints và Colts. Ai có ngờ, Saints thắng không còn mắt...Một thằng em bạn, ngồi rung cặp đùi
Colts 31/17. Trận nầy sơ sơ có trên 100 triệu người coi. cụt: “Ngày xưa xả thân vì nước. Ngày nay bán nước
Tiền quãng cáo 3 triệu cho 30 giây. Tổng Thống nuôi thân”. Họ còn đó là những ám ảnh nỗi đau không
Obama cũng “mê” huống gì dân thường, đã mời các rời. Họ không đau vì làm thương binh chứ đâu là phế
Dân Biểu, Thượng Nghị Sĩ, các viên chức chính quyền binh, mà đau vì bắt phải buông súng“đầu hàng vô điều
vào Toà Bạch Ốc cùng coi cho vui. Super Bowl Ngày kiện”. Bây giờ chung đụng với kẻ thù cao ngạo, ngang
Chủ Nhật là ngày hội lớn của người dân Mỹ, có đủ cả ngược, xách mé, miệt thị bằng nửa con mắt. Ðau lắm!
trai, gái, già, trẻ, giàu, nghèo, homeless...luôn cả bệnh Nhục. lắm! Chưa nói, họ làm gì, làm sao để mà sống
hoạn cùng vui vầy mà. cho chỉ cá nhân mình, nói gì vợ, con, cháu,
Một đời người, người ta cho trọn lỏn trong môt chắt...Người anh cột chèo, Ðại Úy Pháo Binh, giải ngũ
trăm năm là “ba vạn sáu ngàn ngày”. Nhưng mấy ai có từ năm 1968, hiện đang sống ở Việt Nam, thường tâm
được!? Tuổi trẻ thì không biết gì. Tuổi già trên năm sự: “trước nghịch cảnh, mình muốn tự tử nhưng, không
mươi đã thấy gần đất xa trời. Tuổi thanh niên, trung đủ can đàm. Thường đêm thắp nhang van vái, xin ông
niên, người Việt Nam đã bị vùi dập trong thời chinh bà linh thiêng cho mình “đi” sớm. Có lẻ số còn chịu
chiến. Một bầu trời trong xanh, trăng sao, thanh bình “kiếp đọa” nên anh vẫn sống lì trên thế gian đầy oan
đâu dễ tìm thấy cho những mối tình thơ mộng, lãng khốc. Chú may qua Mỹ, cũng nhờ ơn trên. Dẫu gì,
mạn. Chiến tranh cay nghiệt luôn len lỏi vào hang cùng cũng không chung đụng với Bọn Ðầu Trâu Mặt Ngựa”.
ngõ hẻm, rừng sâu, biển thẳm...Tôi biết “chạy tản cư” Ảnh thường kêu tụi Việt Cộng là “đầu trâu mặt ngựa”
từ trong bụng mẹ thời Việt-Pháp-Nhật. Cha mẹ dạy từ sau Hiệp Ðịnh Genève năm 1954, bỏ Bắc vào Nam.
trốn đạn dưới hầm trong nhà khi Việt Minh với Pháp Ðất nước Việt Nam không may nằm sát bên Tàu quá to
bắn nhau lúc chưa tới mười tuổi. Trên đường cái quan, lớn và tham lam mà phải bị gần một ngàn năm thống
trong các hương lộ mấy lần suýt chết vì mìn, lựu đạn thuộc. Và cũng gần một trăm năm bành trướng thuộc
của mấy anh du kích của cái gọi là Mặt Trận Giải địa và Ðạo Thiên Chúa mà Việt Nam bị người Pháp đô
Phóng. Rồi cái tuổi đẹp nhất hai mươi, ba mươi và kéo hộ. Năm mươi sáu năm kể từ 1954 đến nay, đất nước
qua tới bốn mươi...thì quân trường, chiến địa và tù đầy. Việt Nam vô phước lại bị những thằng, những con
Thêm một chục năm nữa đến cái tuổi năm mươi phải “ngụy danh” chuyên chính vô sản đem thụt lùi tiến bộ
sống cảnh cá chậu chim lồng oan nghiệt trong một xã cả năm mươi năm, chưa nói đến, tụi nó tàn sát đồng
hội có mị danh và “chơi chữ” là Xã Hội Chủ Nghĩa bào ruột thịt của mình còn dã man hơn Giặc Tàu, Giặc
Chủ Nghĩa Xã Hội vô nghĩa, vô nhân, vô hậu...vô cùng Tây, Giặc Nhật. Ôi Việt Nam, bao giờ thôi chinh
man rợ như kiếp người nô lệ sống thời tiền sử. Những chiến!? ./.
oái oăm, éo le của những mối tình trong thời chiến
tranh, thấy mà đứt ruột. Thằng bạn tôi đó, hôn thê của Nguyễn Thừa Bình
nó mười năm tình ái, chờ ra Thủ Ðức làm đám cưới.
Chưa chi, nó đã chết cháy ở Hòa Tân như đã nói ở trên.
Con nhỏ ở vậy suốt đời cho đến bà già góa, chưa bao
giờ có một tấm chồng. Sự sống và cái chết, lằn ranh
mỏng manh quá đến nỗi nụ cười, tiếng khóc vẫn còn
hình dáng, dù đã ra người thiên cổ từ hồi nào. Bạn bè
không nói đâu xa, chỉ thời Trung Học Phan Bội Châu
Phan Thiết và Trung Học Chu Văn An Sài Gòn hằng
ngàn đứa, bây giờ đếm trên đầu ngón tay. Chiến tranh
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 27