Page 30 - dacsan-bk-2011
P. 30

Tuy gần mà xa



           Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
           “Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét      Chùm thơ rừng lá
           thật to vào mặt nhau ?”
           Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả     Buồn ray rức vàng thu rừng thay lá
           lời:                                                      người miên man mong hết cuộc quân hành
           “Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”              chiều ngơ ngẩn tiếng chim nào rất lạ
                                                                     biết đêm này mưa lũ có về không?...
           Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
           “Nhưng  tại  sao  phải  hét  lên  trong  khi  cả  hai  đang  ở   Ở phương ấy có buồn không hở nhỏ?
           cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa     ta phương này da diết chiều hoang sơ
           phải đủ nghe ?”                                           chớm mùa sang lối rừng lưng lá đỏ
           Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có    bóng thiên di nghiêng cánh nhớ vô bờ...
           câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
                                                                     Ơi mơ ước vẫn là mơ ước nhỏ
           Sau cùng ông bảo:                                         thèm làm sao chỉ một cánh thư hồng
           “Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã      thư dù ngắn cũng tàn đêm mắt đỏ
           không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm        biết đêm này mưa lũ có về không?...
           thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa,                                                       ( rừng lá 74)
           nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức
           bình sinh để nói thật  to.                                CSVSQ Nguyễn Hữu Liêm
           Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng
           phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng
           cách ấy.”

           Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
           “Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào?  Họ  Hoạ Chùm thơ rừng lá

           không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao?  Bởi
           vì trái tim của họ cận kề nhau.  Khoảng cách giữa họ      Chiều tan học nắng vàng phai mầu lá
           rất nhỏ…”                                                 bước nhỏ về như thiếu bạn song hành
           Rồi ngài lại tiếp tục:                                    vẫn con đường nầy chừ nghe rất lạ
           “Khi  hai  người  ấy  đã  yêu  nhau  thật  đậm  đà  thì  họ   vắng ai rồi cây cỏ có buồn không?...
           không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau
           bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng     Núi rừng ơi,  có nhớ người em nhỏ ?
           không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế    những đêm dài tha-thiết mộng đơn sơ
           thôi! Vì qua ánh mắt đó  họ đã biết đối phương nghĩ gì,   thả hồn hoang trên mỗi cành phượng đỏ
           muốn gì ..”                                               mường-tượng đến ai, ôi nỗi nhớ vô bờ

           Ngài kết luân:                                            Ước mơ sao có thêm đôi cánh nhỏ
           “Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ     đến bên anh trong một sớm trời hồng
           trái tim của các con lúc nào cũng cận kề.  Đừng bao       dẩu mưa bụi có làm đôi mắt đỏ
           giờ  thốt  ra  điều  gì  khiến  các  con  cảm  thấy  xa  cách   vắng ai rồi cây cỏ có buồn không?....
           nhau…  Nếu  không  thì  có  một  ngày  khoảng  cách  ấy
           càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn             CSVSQ Trần N. Long
           tìm ra được đường quay  trở về !”



                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2011 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 29
   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35