Page 12 - Dac San BK 2013
P. 12

đứa thì tóc để “một mái”; đứa thì bờm xờm “hippi”;
           NIỀM VUI QUÂN TRƯỜNG                                 đứa thì tóc “tém đuôi vịt”; đứa thì “demi court”…

               Quân trường, có ai nói vui bao giờ? Những anh
           em trai trẻ một thời bắt đầu làm lính nơi quân trường,
           cứ phải vừa ách ê một hai ba bốn vừa phải hát “thao
           trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đỗ máu” một cách
           khô khan cằn cỗi và công việc thì chạy không kịp với
           thời gian đong đưa. Ai tìm đâu cho ra được nụ cười mà
           nói vui với vẻ cho đời một chút thảnh thơi, thoải mái?
           Sáng mờ mờ tinh sương đã ơi ới nhau thức dậy mà vật
           lộn đến đêm tối. Người ta hết sức khắc nghiệt bắt làm
           đủ  thứ  trên  đời.  “Quân  lệnh  như  sơn”  ai  dám  nhúc
           nhích mà nói qua nói lại! “Thi hành trước, khiếu nại
           sau”  ai  dám  chần  chờ  mà  hỏi  tới  hỏi  lui.  Ăn  uống,   Những Tân Sinh Viên Sĩ Quan
           không kịp ăn uống. Ðái ĩa cũng không kịp đái ĩa nữa
           là.  Gần  như  không  một  ai  có  dư  chút  thì  giờ  để  lên   Ai mà làm hư cái đầu thì “chết với tao”. Thằng Nghê,
           được nửa câu vọng cổ “ôi nhìn trời hiu quạnh…” mà    người cùng xóm với tôi ở Ðức Long, cái thằng đeo lon
           than trời thở đất. Cả ngày, quần quật một cách vội vàng   Chuẩn Úy chưa ấm ấm cái vai thì đã chết ngay ngày
           mà kỹ thì hết sức là kỹ những công việc chà láng giao   đầu tiên ra trận ở Hòa Tân, Gò Công đã gây lộn và “từ”
           thông  hào,  vệ  sinh  doanh  trại,  vệ  sinh  cá  nhân,  gọn   ông Tư Thâu đã “hớt bậy hớt bạ cái đầu tao dưỡng gần
           gàng chỗ ăn chỗ nằm, mau mau lót bụng lót dạ một cái   hai năm nay”. Còn ông Bình, cái ông nhát gái phải mất
           gì, quân trang quân dụng đi bãi, ngủ gục nghe giảng   tiền bao bạn bè uống nước rau má thời học Chu Văn
           chiến  thuật,  “tùng  thiết”  chạy  hộc  hơi,  leo  trèo  trên   An thì lúc nào cũng xênh xang quần áo. Vải phải hàng
           thang  cao,  bò  trườn  dưới  đất  nóng,  nhảy  chạy  đoạn   Anh Quốc và luôn luôn áo bỏ trong quần, tay áo cài
           đường chiến binh, bắn đùng đùng đạn mã tử điếc tai,   khuy “manchette”. Anh ta thường bảo với bạn bè rằng
           chùi súng, khám súng bở hơi tai, đánh giầy bóng lộn,   “ai mà làm hư cái “plis” quần của tao như kêu cha tao
           chùi  bút  nịt  sáng  lạn…Bung  việc  ra  là  ngủ,  là  ngáy   mà chữi”. Vậy mà bây giờ, tôi lại gặp mấy đứa tụi nó,
           ngay mà chờ tiếp tục ngày mai như mọi ngày. Ðúng,    đứa nào y như đứa nào “đầu giống Ông Thầy Chùa”,
           anh em bạn của chúng ta từ đâu đâu về ban đầu lạ, sau   còn lòi chình ình mấy cái thẹo to quá là to, dấu vết hồi
           là chiến hữu, thường cùng nhau tả oán “nỗi đau không   nhỏ  đánh lộn  nhau.  Quần áo  của  hết thảy  tụi nó  đều
           rời”,  rằng:  “quân  trường  là  lò  luyện  thép,  nơi  huấn   thùng thình thụng thịnh lại thêm cát bụi quân trường
           nhục đời người, địa ngục đọa đầy thân xác, trung tâm   không  sạch  sẻ  chút  nào,  nhìn  thật  “không  giống  ai”.
           tàn phai tuổi ngọc…”. Cuộc đời luôn luôn có hai mặt.   Giày thì giày “Botte de Sault” vừa xấu xí lại vừa nặng
           Hai  mặt  là  đen  với  trắng,  phải  với  trái,  buồn  với   nề.  Da  thịt  đứa  nào  y  như  đứa  nấy  đen  như  Người
           vui…trong cái đau khổ có cái hạnh phúc; trong nước   Thượng Rhadé, Djarai. Gặp nhau, ai lại không cười!?
           mắt  có  nụ  cười.  Cho  nên  “có  một  điều  chắc  chắn  là   Có điều, tụi nó cười tôi biết “cười ra nước mắt”. Còn
           không có một điều gì chắc chắn hết”. Chính vì vậy, nơi   tôi, tôi “cười sằng sặc”, “cười toe toét miệng”.
           quân trường dẫu là “lò luyện thép”, là “nơi huấn nhục      Tôi có bao giờ quan tâm ăn mặc, chưng diện đâu
           đời người” vân..vân…người ta vẫn bắt gặp những nụ    mà  có  cái  hư,  có  cái  mất  mà  giận,  mà  buồn,  mà  tức
           cười  “cười  sằng  sặc”,  “cười  toe  toét  miệng”,  không   người ta? Dù là kiểu cười nào, tôi dám cả quyết, dám
           phải  nụ  cười  “cười  ra  nước  mắt”.  Tôi,  đời  trai  thời   cam đoan ông bà nào, già trẻ nào nhịn mà không cười,
           chinh chiến đã qua nhiều quân trường, nhưng kỷ niệm   dù nhếch môi thôi, tôi cũng xin bái phục làm sư phụ có
           những nụ cười “cười sằng sặc”, những nụ cười “cười   công lực thượng thừa đến mức có mắt mà không nhìn
           toe toét miệng” thì ở quân trường Trường Bộ Binh Thủ   thấy  gì  hết,  không  cười.  Và  một  khi  nhiều  đại  đội
           Ðức là đáng nhớ nhất và đáng nói tới nhiều nhất.     ngang dọc đụng  với nhau, những Sinh Viên Sĩ Quan
               Mấy tháng trước mới vừa đi chơi với mấy thằng    mới mẻ, quân phục còn lượm thượm, người ngợm còn
           bạn nối khố thời học Trung Học Phan Bội Châu Phan    nhếch nhác, thân trai còn“liễu yếu đào tơ” vừa đi theo
           Thiết,  Chu  Văn  An  Sài  gòn,  đứa  nào  đứa  nấy  chải   nhịp đếm “một, hai, ba bốn” vừa cứ hùng dũng nhưng
           chuốt lắm! O bế tới, o bế lui vẫn là cái đầu. Cái đầu,
                                                                yếu xìu “dù ngàn hiểm nguy quyết chí. Một lòng thề

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 11
   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17