Page 16 - Dac San BK 2013
P. 16

được  treo  từ  một  đồi  cao  chót  vót,  chạy  qua  một  hồ   Ðội  37  của  tôi  “lì”  hơn  hết.  Vào,  lúc  nào  cũng  ngủ.
           nước thăm thẳm phía dưới và tới một cột xi măng xa   Ảnh ngủ  mê ngủ  mệt đến mơ  về quê Bình Ðịnh của
           xa  đằng  xa.  Sinh  Viên  Sĩ  Quan  2  tay  cầm  2  cái  róc   mình mà đi chơi với bồ, mà đánh lộn với tình địch, mà
           rách, người Huấn Luyện Viên đẩy nhẹ xuống. Gió thổi   bị  Quân  Cảnh  “hốt”…mà  la  hét  như  ngoài  mặt  trận.
           vù vù nghe rào rào bên tai. Ngọn cờ đỏ phất, mình thả   Dầu  trong  giờ  “Liên  Hợp  Binh  Chủng”  nhưng  hằng
           tõm  xuống.  Có  người  không  lội  được.  Có  người  đau   mấy  chục  người  kế  bên  cũng  phải  “cười  sằng  sặc”,
           mình đau mẩy. Nhưng khốn nạn nhất vẫn là mấy anh     “cười toe toét  miệng”,  ồn ào  biết  mấy.  “Anh bạn  trẻ
           bị “thằng nhỏ tao đau quá” mà vừa đi vừa bụm nó lại.   “ăn chưa no, lo chưa tới nhất của đại đội” nhận lệnh
           Nhìn mặt méo mó, nhăn nhó của họ, anh em với nhau    “Phạt Dã Chiến” một tuần. Tất cả Sinh Viên Sĩ Quan
           thông  cảm  hết  sức.  Nhưng  bảo  những  ông  vui  tính   hiện  diện  được  cảnh  báo  rằng  “học  là  học  nghiêm
           đừng “cười sằng sặc”, đừng “cười toe toét miệng” thì   chỉnh, không thì đeo cánh gà”.
           khó như bắt thang lên hỏi ông trời. Ở Khu Tiếp Tân
           nằm bên phải Cổng Số I, sát Tuyến B những ngày Chủ
           Nhật thật ồn ào, thật náo nhiệt và vui thì hết nói. Tiếp
           Tân  là  tiếp  thân  nhân,  bè  bạn  của  các  Sinh  Viên  Sĩ
           Quan không đi phép hay bị cúp phép. Dĩ nhiên, Trường
           Bộ Binh Thủ Ðức mà những người vào học là những
           thanh niên tuổi đời còn trẻ trung hung sức. Người thăm
           nhiều nhất vẫn là những nữ sinh viên, nữ học sinh là
           những người tình thề non hẹn biển. Mỗi cặp tình nhân
           chọn cho mình một chốn bình yên mà tâm sự chuyện
           tình hai đứa mình. Họ rủ nhau cùng hát bài ca Xích Lại
           Gần Anh Tí Nữa của Mặc Thế Nhân: “xích lại gần anh
           tí nữa đi em. Sao em ngồi xa anh thế?...Nào có ai đâu
           mà em ngại, để rồi ngồi xa cách nhau!”. Vì quá say sưa
           đồng ca, anh với em đã không để ý đến mấy thằng bạn
           tinh nghịch đang nhìn mình mà chúm chím cười. Ngày        Một  chiều  chập  choạng  tối,  tiểu  đội  của  tôi  di
           tàn  một  Buổi  Tiếp  Tân,  về  doanh  trại  đại  đội,  mấy   chuyển  từ  doanh trại  đại đội  gần  Cổng  Số  9  qua Vũ
           thằng bạn “quỷ tha ma bắt” đó kể toẹt loẹt chuyện đời   Ðình  Trường  để  bàn  giao  gác  Tuyến  D,  Khu  Thiết
           ngoài Khu Tiếp Tân hồi sáng ra mà “cười sằng sặc”,   Giáp. Khi đến Trung Nghĩa Ðài, thì bị một tốp đàn anh
           “cười toe  toét  miệng”.  Ai bảo  quân trường  không  có   Khóa  5/70 chận  lại,  phạt mấy  chục  cái  hít đất.  Quân
           niềm vui và nụ cười? Vui là vui thiệt, không phải “vui   trường đừng hỏi “tại sao mà phạt”. Bởi vì, quân trường
           là  vui  gượng  kẻo  là”.  Cười  là  cười thiệt,  không  phải   là  nơi  huấn  nhục,  nơi  trui  rèn  kỷ  luật  quân lệnh,  nơi
           cười  là  “cười  ra  nước  mắt”.  Những  trưa  trong  Ðại   luôn  luôn  bắt  phải  chịu  áp  lực  khốc  liệt  cho  chiến
           Giảng Ðường, thường được Sinh Viên Sĩ Quan gọi là    trường  ngày  mai  xông  trận.  Mấy  anh  Huynh  Trưởng
           Ðại Hỏa Lò, vì nó nóng sao mà nóng quá sức! Không    Khóa  Ðặc  Biệt  nầy,  chúng  tôi  đã  biết  quá  trời,  quần
           nóng sao được, một nhà lớn thì lớn thiệt mà làm bằng   mấy  tên  Khóa  6/70 Thuần  Túy  chúng  tôi  không  một
           tôle  với  tôle đem  nhốt cả mấy  trăm  mạng  người  vào   chút nương tay. “Hít thì hít”, mấy anh em chúng tôi nói
           những  trưa  Hè  nóng  như  thiêu  như  đốt  của  cái  nắng   nhỏ với nhau và cũng không quên nháy mắt ngầm bảo
           “Trên Ðồi Tăng Nhơn Phú”. Ai còn tâm dạ đâu nữa mà   với  nhau  là  “nằm”.  Chỉ  đủ  cho  Huynh  Trưởng  đếm
           “nhìn  đồi  xa  xa  muôn  trùng.  Mịt  mờ  xanh  xanh  cây   “một” và “hai” thì cả chục chúng tôi “nằm vạ”, nhất
           rừng. Ghìm chặt súng hát ru cuộc tình mù sương” của   định  không  đứa  nào  lên.  Huynh  trưởng  la,  hò,  hét,
           Vũ  Ðức  Sao  Biển  ở  Ðại  Ðội  33,  Tiểu  Ðoàn  3  Khóa   thét…mệt quá, làm gì bây giờ. Huynh Trưởng đành để
           6/70!? Vậy mà, nhìn tới nhìn lui cũng thiếu gì những   mấy thằng “lì như trâu” đi đổi gác cho kịp giờ. Thật
           người anh em bạn vốn thiếu ngủ hết sức, đang há hốc   mà nói, chống tay xuống đây toàn là đá, sỏi, sạn nhọn
           mồm ngáy to hơn cả người ta “hò kéo gỗ” không màng   hoắc  mà  hít  đất  với  trên  người  mang  nón  sắt,  súng,
           thế  sự  chung  quanh.  Nhịn  gì  nhịn,  mình  cũng  không   đạn, ba lô, mùng, chăn… thì không những đổ mồ hôi
           nhịn cười được. Ngủ thì ngủ đi một cách im lặng, ai   mà còn đổ máu là cái chắc. “Huynh trưởng bỏ đi, thì
           đời còn nầy còn kia để bị “bể dĩa” mà lảnh 30 cái hít   đàn em bỏ phạt, đứng dậy “cười sằng sặc”, “cười toe
           đất, 30 cái nhảy xỗm cho vỡ mộng “Giấc Nam Kha”.     toét miệng” một cách hả hê. “Ði Tuyến”, nhà trường có
           Một anh bạn trẻ “ăn chưa no, lo chưa tới” nhất của Ðại   4  tuyến  A,B,C,D  như  đã  nói  ở  trên,  nhưng  Tuyến  C

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 15
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21