Page 17 - Dac San BK 2013
P. 17

nằm ngang Cổng Số 9 nhìn ra ngoài kia Bến Nọc mịt
           mùng  là  tuyến  được  lưu  ý  về  an  ninh  nhiều  nhất.
           Những  ngày  không  đi  bãi  hay  không  được  đi  phép,
           Trung Ðội 2, Ðại Ðội 37 của tôi mỗi khi làm tạp dịch ở
           đây, ông bạn Luật Sư Thọ được đề cử làm đại sứ, liên
           lạc với Ðại Úy Án để hùn tiền mua nước ngọt, bánh,
           kẹo,  cà  rem,  xôi,  chè…ổng  bán.  Mua  nhiều,  Ðại  Úy
           mới làm lơ, mới cho cho xong công tác mà Ðại Úy kê
           ra dài thoòng loòng thấy mà sợ. Thầy cười, trò cười, ai
           ai cũng cười, “cười sằng sặc”, “cười toe toét miệng”,
           vui vẻ cả làng! Nếu không mua thứ gì của Ðại Úy bán
           thì làm  hoài, làm  miết  cũng  không  bao  giờ  xong  mà
           còn bị phạt nữa là chắc. Tội, một Ðại Úy quân trường
           “nghèo rớt mồng tơi” phải làm ba cái chuyện con con
           như vậy. “Làm ba cái chuyện con con như vậy”, vậy
           mà chúng tôi quý mến ông vô cùng. Quý cái tính ngay
           thẳng, chân tình và vui hết sức của Ðại Úy.
               Người lính với sự sống, sự chết là lằn ranh mong
           manh  vô  minh,  không  có  nhiều  niềm  vui  bằng  đau
           thương  chất  ngất,  không  có  hạnh  phúc  đủ  cho  chính
           mình  nhưng  cứ  đổ  xương  máu  mình  cho  hạnh  phúc
           đồng  bào.  “Cái  gì  hiếm  thì  quý”,  người  ta  nói  đúng.
           Người lính sống đời gian nguy nơi trận tiền nhiều hơn         Huy Hiệu Trường Bộ Binh Thủ Ðức
           phù  phiếm  nơi  phố  phường,  một  khi  bắt  gặp  được  ở
           đâu đâu “niềm vui qua bửa” thì vắt cho kiệt, xài cho
           hết, không thì uổng biết mấy! “Mai ta ra trận, ta còn
           sống. Về ghé Sông Mao phá phách chơi. Tiêu hết nỗi
           sầu  cùng  gái  điếm.  Ðốt  tiền  mua  vội  một  ngày  vui”,
           nghe  Nhà  Thơ  Bắc  Sơn,  bạn  học  Trường  Phan  Bội        Khờ hiu quạnh
           Châu, Phan Thiết của tôi nói mà thương đời lính biết
           chừng  nào! Trong quân trường Trường Bộ Binh Thủ
           Ðức, người Sinh Viên Sĩ Quan đang chịu gian đầy và            Có một gã khờ mãi mộng mơ
           đang cảm nhận con đường sẽ đi trong tương lai, thì họ         Ngồi buồn viết nhảm gởi người thơ
           cũng quý niềm vui hết sức mà lúc nào có được nụ cười          Mây trôi lơ lửng khờ nghớ ngẩn
           là cứ “cười sằng sặc”, “cười toe toét miệng” làm hành         Ngắm cánh hoa tàn tiếc ngẩn ngơ
           trang xung trận ngày mai. Tôi viết bây giờ chuyện hồi         Vạt nắng bên hiên hồn quạnh vắng
           đó  cũng  đã  41  năm  rồi,  bạn  bè  người  còn  còn  rất ít,   Cành lây gió nhẹ thoáng dật dờ
           người  chết  chết  “Vị  Quốc  Vong  Thân”  thì  vô  số  kể.
           Xin những oan khiên các anh về bên kia thế giới được          Nhện nhả mối sầu chờ góc vắng
           cởi trói mà thảnh thơi, thanh nhàn! Xin những bạn bè          Người ôm nhung nhớ dệt đường tơ
           có những ngày vui, buồn nơi quân trường xưa còn hiện          Xa xa núi biếc thành tuyết trắng
           tiền hay đã quá vãng hãy xuề xòa, xí xóa với nhau để          Chợt ngoảnh lại mình tóc bạc phơ
           những nụ cười hiếm hoi, hiếm  muộn hồi đó cho đến             Tuyết đã tan nhanh trời biêng biếc
           bây giờ vẫn chưa hề suy suyển và sẽ không bao giờ suy         Hỏi người bạc tóc có xanh lơ ?
           suyển./.                                                      Đâu tiếng sét to mưa nhỏ hột

                        Nguyễn Thừa Bình                                 Khờ hơ hứng hắng tổ mẹ... đời

                                                                          hờ 352




                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 16
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22