Page 18 - Dac San BK 2013
P. 18
Vu vơ niềm nhớ
cầm chặc lấy tờ giấy hoãn dịch… mà chữ ký được đổi
Buổi chiều, ngồi bên bàn cơm, quán nhà ông bằng tiền, bằng thân thế...
thượng sĩ, căn bìa, dãy đầu của khu trại gia binh trường Những người trai đang đôi mưa trở lại quân
bộ binh Thủ Đức,thằng Mạnh (Nguyễn Huy Mạnh trường, rồi mai đây trên khắp chiến trường,sẽ phải đối
Quân báo), Hồ Huy Hải (Trung Tâm Huấn Luyện diện với trò chơi sinh tử,,, tôi nhớ tới trang tư của các
Trường Sơn) Và tôi (Chiến Tranh Chính Tri) bộ tam báo Sài Gòn, thường xuyên đăng những tìn buồn dễ
sên thuộc đại đội 21, trung đội 211, thường xuyên cơm gây xúc động cho người đọc…” Cố Thiếu úy Ngô
nước ở đây vào những ngày học phòng, và buổi chiều Hồng Ch..… Anh dũng hy sinh vì tồ quốc tại chiến
học bải về sớm, từ ngày gắn alfa, bộ ba từ giã nhà bàn, trường tam biên.Được truy tặng Anh dũng bội tinh với
từ giã …” Bốn người một mâm ‘Có những chiều trời nhành dương liễu, hưởng dương 19 tuổi… mỗi khi hồi
mưa, tan lớp sớm, chưa tới 5 giờ chiều, ba đứa đã quay ức là hình ảnh nầy hiện rõ trong trí tôi… Ba đứa vẫn ăn
quần bên mâm cơm, ba thằng hai chai bia trâu, căn trại cơm từ ngày gắn Alfa cho tới ngày mãn khóa, tuyệt
gia binh một căn, lấy phòng khách làm phòng ăn, kê nhiên không có một lời ướm hơi hay chọc ghẹo, dù hai
được 3 bàn, không khí ấm cúng giống như cảnh cơm cô bé rất thùy mỵ dễ thương… Thường như biết tính
nước trong gia đình.Bà thượng sĩ chủ quán trông tụi nầy, cô bé thường cho nghe dĩa nhạc có bản “ Tôi
khoảng ngoài bốn mươi, với 2 cô con gái chạy bàn, cô đưa em sang sông” với giọng ca liêu trai Thanh Thúy,
lớn, bé Yến học đệ nhị, cô em, Trần thị Thu Giang học bản nhạc mà ba đứa tôi đều rất thích, dù chưa có đứa
đệ tam, hai cô bé khá xinh, ba thằng tụi nầy, mặt mày nào gặp nghịch cảnh phải đưa em sang sông…bởi
trông cũng sạch sẽ, ăn nói hiền lành, nên cũng được người yêu còn chưa có, thì làm gì có dịp đưa em….
cảm tình của chủ quán, nhìn qua cách chăm sóc bữa ăn, Nhớ bữa cơm cuối cùng, từ giã ra trường, tôi thấy
cho thêm trái ớt, thêm nước mắm … khỏi cần phải kêu trong quán có nhiều đôi mắt như xa xôi như sầu lắng…
phải gọi, bởi đã có những đôi mắt dõi theo bàn ăn nầy, Một lần có dịp ghé qua trường công tác, sẵn dịp ghé
mỗi tuần, tụi nầy trả tiền một lần… khối quân huấn lãnh bằng tốt nghiệp, tôi có trở lại ghé
Trời mưa, cơm nóng..ly bia sủi bọt… nhìn qua thăm quán, uống cà phê… bà chủ quán và bé Thu
khung cửa sổ, từng đại đội học bải lần lượt về nhập Giang đều mừng rỡ, biết tôi về một đơn vị tại Sài
trại, poncho trùm đầu, súng garant cầm tay, lần lượt Gòn…ai cũng chúc mừng…
bước lên đồi, nhập vào cổng số 9, hình ảnh người lính Vậy mà đã bốn mươi năm trôi qua, Thằng Hải, lúc
với súng cầm tay đi dưới mưa, đã khắc đậm trong lòng tôi đổi ra Pleiku, cuối năm 74, có gặp nó, Hải phục vụ
tôi, buổi chiều quân trường, buổi chiều trời mưa dai tại Trung Tâm Huấn Luyện Trường Sơn, mấy tháng
dẳng, đố ai không khỏi nhớ Sài Gòn, giờ nầy, giờ tan sau, trên đường di tản trên tỉnh lộ 7B, tôi có ý tìm nó
trường, con đường Lê văn Duyệt xuống dốc Cầu Bông, mà không gặp, Thằng Mạnh về quân báo, sau xin qua
con đường trong giờ tan trường, đậm màu áo trắng, làm trưởng cuộc Cảnh Sát ở Long Khánh, tôi cũng mất
những chiếc xe đạp mi ni, theo từng cơn gió tung bay tăm nó từ ngày rời trường mẹ… Điều tôi nhớ về nó là
tà lụa, quai nón nhung tơ, vành nón nghiêng che… hay số bảng xe honda ss của nó: PN 8796F và số xe Honda
là ngồi trong quán cà phê Hân, trên đường Đinh Tiên dame của tôi là GD 8796F… Mạnh số quân
Hoàng, xéo bên kia đường, cạnh rạp Casino, là thạch 68/144443, Hải 68/144445, số quân tôi ở giữa hai số
chè Hiển Khánh. Ngồi ở hai quán nầy nhìn trời mưa, quân nầy, hai đứa tụi mày bây giờ ở đâu, đọc được
nhìn từng giọt cà phê chầm chậm nhỏ xuống, thình những dòng chữ nầy nhớ tìm đến tao., Trung Úy Trần
thoảng có những chiếc áo dài ướt mưa, một chút da thịt Ngọc Trác, đại đội phó đại đội 21 của mình giờ chót
mập mờ, làm cho con đường đang trong cơn mưa, đang mang cấp đại úy, hiện ở Ca Li tao có liên lạc thăm ông
ảm đạm, chợt như bừng lên sức sống, rồi cũng không mấy lần.... và mới năm rồi.. Ông qua đời trong sự
khỏi suy nghĩ vu vơ, cuộc chiến tranh nầy rồi sẽ đi về thương tiếc của gia đình và bằng hữu, Mạnh ơi! mày
đâu, tuổi của chúng tôi, lứa tuổi tràn đầy sức sống, phải còn nhớ tụi trong đai đội gọi tao là Sơn Cò, tao đứng
xếp bút nghiên, ra đi theo tiếng gọi của sơn hà, rồi chuẩn đại đội 21 và khi tập họp tiểu đoàn tao cũng ở vị
cũng có chút phân bì nhỏ nhen, giờ nầy mình đang ở thế chuẩn của tiểu đoàn 2, đứng ở vị thế nầy rất dễ bị
quân trường, thì ở Sài Gòn, có nhiều thanh niên cũng phạt, mỗi lần nghe tiếng còi tập họp( dế kêu) tao phải
trạc tuổi mình, vững vàng bước trên đường phố, tay chạy ra trước, mày đứng sau lưng tao, những ngày đi
học bải, thường tao vác cây trung liên, mày phụ xạ thủ
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 17