Page 13 - Dac San BK 2013
P. 13

luôn  nêu  danh  “Sinh  Viên  Sĩ  Quan  Thủ  Ðức”  hùng   là  người  mắc  tật  “ngọng”.  Một  khi  cả  ba  ông  đứng
           anh” hay “đường trường xa muôn vó câu bay dập dồn.    trước hàng quân của đại đội, tiếng xì xào như làn gió
                                                                rít, anh em thường cười khúc khích.

















               Ðoàn  hùng  binh  trong  sương  lướt  gió  reo  vang”
           hay “cố lên, cố lên, dù nhọc nhằn, da chan mồ hôi pha
           máu  hồng  viết  thành  sử  xanh”,  ai  tôi  không  biết,  tôi
           không cười, không chịu nổi…Bởi vì, cái non choẹt, cái
           vụng về, cái xô bồ của những người lính mới tò te nầy,
           ai nhìn mà không cười cũng là lạ, nhất là cho những ai
           đoạn đường mình mới đi qua. Nói gì những ai ngoài
           kia, ngoài bốn ụ đất cao to và dài một chiều dài các
           tuyến A, B, C, D của nhà trường, có biết gì đời lính
           đâu thì họ cười lăn cười ngả là cái chắc. Chỉ mới ngày      Cười khúc khích không phải cái trời sinh ra cái gì
           đầu  ở  Vũ  Ðình  Trường  được  giới  thiệu  các  ông  Sĩ   cho mấy ổng, mà cười khúc khích là cười cái các ổng
           Quan Ðại Ðội 37, Tiểu Ðoàn 3 cũng đã muốn cười mà    ưa ta đây mà huênh hoang, huếch hoác như hề. Và khi
           không dám cười rồi. Ai đời một ông Ðại Úy sẽ là Ðại   “tan  hàng,  cố  gắng”  thì  cười  khúc  khích  thành “cười
           Ðội  Trưởng  của  mình  cao  thì  cao  lêu  nghêu  mà  hai   sằng sặc”, “cười toe toét miệng” cũng chẳng có lạ lùng
           chưn lại nhỏ quá là nhỏ như hai ống thổi lửa mà dài   gì. Ai bảo quân trường không có nụ cười? Ðại đội của
           cũng  dài  thiệt.  Ðàn  bà  chắc  chắn  ổng  sẽ  được  danh   tôi có một anh gốc Nghĩa Quân, không nhớ chắc tên,
           “trường túc bất tri lao”. Còn đàn ông, ổng được gì nhỉ?   có thể là Trí, người Phú Yên chạy chọt làm sao mà làm
           Chắc chỉ được anh em tặng liền cho một cái tên, đúng   được  chức  Thư  Ký  Ðại  Ðội.  Khỏe  thì  có  khỏe  thiệt,
           hơn là một bí danh “Ðại Úy Cò” là đúng hơn hết. Ðứng   nhưng bị “dũa” dài dài. Cho nên, tôi cũng “đếch” nhận
           kề bên ổng là ông Chuẩn Úy vừa xấu trai chi lạ lại vừa   ba cái “chức sắc” trốn đi bãi đó, nói gì đến lo với lót,
           thấp lè tè quá sức. Chuẩn Úy đứng gao lắm cũng chỉ   chạy với chọt mà mất công mất của lại mất danh . Trí
           ngang nách “Ðại Úy Cò” mà thôi. Về sau Sinh Viên Sĩ   mắc một thứ bệnh trời ơi đất hỡi là “Trĩ”. Trí phải chịu
           Quan Ðại Ðội 37, nhất là Trung Ðội 3 của ổng ban cho   chết cái tên danh chính,ngôn thuận là Trí Trĩ. Trí Trĩ đi
           ổng một biệt danh là “Chuẩn Úy Lùn Gieo Máu Lửa”.    tới đâu, người ta cười đến đó, cười ngặc nghẽo, cười
           Không  xa  ông  Ðại  Úy  với  ông  Chuẩn  Úy,  một  ông   lăn cười lóc, “cười sằng sặc”, “cười toe toét miệng”.
           Thiếu Úy sau là Trung Ðội Trưởng Trung Ðội 2 của     Có  ai  cười  cái  bệnh  của  anh  ta  đâu? Thương  và  đau
           tôi, miệng dù ngậm kín cách mấy, người ta cũng thấy   giùm  cho  ảnh  không  hết!  Ngay  cả  anh  ta diễn  tuồng
           ổng bị sứt môi trên. Ổng dính ngay cái tên “Thiếu Úy   loay hoay như đàn bà đẻ, như thằn lằn đứt đuôi. Khi đi,
           Không Môi Mép”. Tại sao đặt ổng là “Thiếu Úy Không   Trí cứ ịn ngón tay trỏ vào đít sợ “con trê” nhảt tọt ra.
           Môi Mép”? Mấy anh hiểu chuyện trả lời: “Có 3 cô bạn   Khi đánh máy thì ngồi nhấp nha nhấp nhỏm kiểu nước
           thợ may “tìm bạn bốn phương” trong báo Tiền Phong    lụt,  sợ  đau  cái  trĩ  dưới  xương  khu.  Người  ta  cười  là
           được 3 anh. Một anh “không có chưn đứng trong xã     cười  ảnh  sợ  gì  mà  sợ  đến  són  đái,  sợ  đến  rịn  cứt  ra
           hội”. Một anh “không có môi mép với người ta”. Một   quần. Mấy lần bị Ðại Úy Cò xì nẹt, nói theo tiếng Pháp
           anh  “không  khả  năng  ăn  nói  với  đời.  Hóa  ra,  anh   là “s’enerve” thì ba hồn chín vía của ảnh chạy trốn đâu
           “không có chưn đứng trong xã hội” là người chỉ có một   mất tiêu, chỉ còn một chút tỉnh táo mà nói “tao đi thay
           chưn. Anh “không có môi mép với người ta” là người   quần”. Người ta cưòi bể bụng  với Tùng Lâm, Thanh
           bị sứt môi trên. Anh “không khả năng ăn nói với đời”
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 12
   8   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18