Page 51 - Dac San BK 2013
P. 51
Họ bơi nhanh từ sáng đến xế chiều Bạn bè đã thưa dần trong lớp học
Qua vùng thôn quê, hoang vắng đìu hiu Người Bộ binh, kẻ lính Thủy, Quân Y…
Trời khuất núi, xuồng vẫn chưa ghé bến Đứa Nhảy Dù… Giả từ thời tuổi ngọc
Thuở đao binh, bao thảm cảnh phân kỳ!
Tôi không hỏi đi đâu, bao giờ đến?
Qua đồng xanh lác đác cụm trâm bầu Trai thời loạn sa trường say thép súng
Bông súng vàng hơn hớn dưới đầm sâu Những vòng hoa, tình em gái hậu phương
Cá nhảy ngược, dầm bơi làm quấy động Choàng lên cổ người chiến binh anh dũng
Đây tấc lòng yêu đất nước, quê hương…
Gió vi vu, xuồng lướt êm trên sóng
Tôi lặng thinh, ngắm đếm những sao trời Nay anh đến, với hình hài héo hắt!
Chăm chú nhìn chờ sao xẹt, đổi ngôi Cuộc đổi đời đã xóa tuổi thay tên
Thành Tâm nguyện, sẽ ứng linh lập tức Nỗi u uất chói ngời trong ánh mắt
Ánh kiêu hùng và bất khuất vương lên
Tiếng ai gọi? Bàng hoàng tôi chợt thức!
“…Con ơi con, hãy tỉnh giấc đi con Ôi thời gian, có gì không thay đổi?
Cha đây! Con tôi thân xác gầy còm Chí làm trai như sắt đá trơ trơ…
Tuổi thơ dại, sớm chịu nhiều đau khổ…” Bọn cường bạo hủy diệt làm sao nổi
Dạ sắt son, lòng dũng cảm vô bờ!
Chị thiết tha, vuốt tóc tôi bảo nhỏ:
“…Gọi đi em, người đó chính là cha…” Nơi xứ người, đông về lạnh lẻo lắm!
Tôi ôm cha, mắt lệ mãi chan hòa! Còn tình người, anh thấy lạnh hay không?
Cha ôm tôi trong vòng tay trìu mến! Cựu chiến binh, vốn ngại chi mưa nắng
Chỉ lo âu kẻ đổi dạ, thay lòng!
“…Ngày cha ra đi, Miền Nam giặc chiếm…
Bà qua đời rồi con sống với ai? “…Ngày xưa tôi choàng vòng hoa cho lính
Nhận ra con nhờ có tấm thẻ bài Cho người hùng chiến đấu giữ quê hương
Là di vật cuối cùng cha để lại…” Nay tôi viết cho người tù đáng kính
Cho những ai, mãi bất khuất kiên cường!”
Hôm nay đây, mình tôi nơi hải ngoại
Tuy bạn bè và đồng đội rất đông DƯ THỊ DIỄM BUỒN
Đoàn tựu rồi, vẫn cách núi ngăn sông!
Nhưng cùng dạ, chung lòng cho Chánh nghĩa
Tôi viết cho anh
Người tù cải tạo
Anh đến chi nơi xứ người lạnh giá?
Từ lưng trời màn tuyết trắng giăng giăng
Bên đường phố cây khẳng khiu trụi lá
Mây cũng buồn, vì đông rét căm căm
Đất cỏ khô vùi dưới mồ tuyết lịm
Nỗi trầm tư nhè nhẹ thoáng qua hồn
Tôi chợt nhớ về ngày xanh mực tím
Yêu mây trời bát ngát buổi hoàng hôn
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 50