Page 102 - DAC SAN BK 2015
P. 102
nhau vì ... tôi! Một người gần gấp đôi người kia Tôi chưa biết tại sao anh ta lại la tôi lấy đồ
về cân lượng, họ đối mặt nhau như hai con gà nghề của … tôi thì nghe tiếng trẻ con trả lời.
choai đang thủ thế! - Đâu có, em lượm giùm ổng mà, anh Tư.
Tôi đứng ngay dậy vừa để can ngăn cho họ Một thằng nhỏ chừng chín mười tuổi loắt
đừng gây hấn với nhau vưà để tránh cái vòng số 3 choắ t lem luốc nhưng đầy vẻ tinh ranh xuất hiện
bề thế của bà La Sát không những đã ... án ngữ từ phía không liên quan gì đến hướng nhìn của
tầm nhìn của tôi mà nó còn áp sát mặt tôi một cách người vừa mắng nó. Người đàn ông ốm nhom
rất ... hồn nhiên khi tôi đang trong tư thế ngồi bệt trong trang phục thùng thình không cần nhìn mà
trên bờ lề đường. biết chuyện gì xảy ra trong nhiều phía của bóng
- Chiện này không mắc mớ gì tới cô em nhe! tối; anh ta làm tôi nghĩ đến các nhân vật quái
Nãy giờ ổng biết lỗi ổng đâu nói gì. khách của Kim Dung hay một “hiệp sĩ mù nghe
- Không mắc mớ mà muốn nói thì sao! Chớ gió kiếm”!
300 đồng thì làm được cái gì? Đứa nhỏ tiến về phía tôi và dơ ra một cái đục.
- Tui đưa tiền không phải là thường, ổng lủi Tôi nhận biết nó làm “nghề” lượm rác mà “trình
xe zô xe tui chớ bộ! Tui hùn zí ổng đặng cúng độ” chuyên nghiệp thể hiện qua cái móc sắt dài
người khuất mày khuât mặt. Cô hồn dốc cầu này bóng loáng cùng cái bị lớn căng phồng may bằng
linh lắm cô em ... làm ăn quanh đây chắc biết rồi. mấy cái bao cát nylon ghép lại. Trong cái mát
- Thôi thôi, hai người đừng cãi lẫy làm chi! lạnh của buổi tối bên bờ sông, mùi khét nắng trên
Cám ơn cô, tôi chạy ẩu tôi chịu. Xe bả đâu có lỗi người nó vẫn đến với tôi trước cả khi tôi đón nhận
gì. cái đục từ tay nó.
Tôi vội lên tiếng vì thấy mình lỗi và phải chịu Thằng bé chỉ hơn đưá con đầu lòng của tôi
trách nhiệm hoàn toàn trong vụ này. Hơn nữa tôi chừng một hai tuổi mà phải lăn lóc kiếm sống như
không nên dang ca ở đây vì bóng đêm đã bao trùm vầy! Đầu không mũ, chân không dép; tôi xót xa
lên tất cả; đường về thì còn xa mà lại không còn nghĩ đến đôi bàn chân bé nhỏ này trên mặt đường
xe đạp nữa. nhựa nóng bỏng những buổi trưa hay lúc xông vào
Người lái xe ba gác máy chỉ đợi có thế, ông ta những bãi rác hừng hực hơi xú uế bất kể những rủi
lẳng lặng dập tắt điếu thuốc dưới chân rôì đạp ro nham hiểm mai phục bên dưới lớp rác trên
máy, chiếc xe nổ rền. Vài người hối hả giúp “thu cùng!
dọn ciến trường” mở đừơng cho chiếc xe kềnh
càng từ từ rướn mình lên dốc. Bà La Sát …
chuyển thần lực đẩy phụ từ phiá sau. Khi chiếc xe
đã tự lăn bánh ngược dốc được, bà ta chạy lúp xúp
theo một khúc nữa rồi … tung mình “đáp” cái
vòng số 3 … hùng vĩ lên cái porte-bagage phía sau
người lái.
Trên đường đám đông tản ra các phía rồi mất
hút, chỉ còn một người đàn ông trẻ, ốm nhom
phiêu phưởng trong bộ áo quần rộng thùng thình
rách rưới đang dùng chân hất về phía tôi chiếc bay
nhỏ còn sót trên mặt lộ. Anh ta không nhìn tôi mà
cái bay lướt về phía tôi chính xác như một quả
chuyền banh của các tuyển thủ bóng tròn, tôi chưa
kịp mở miệng cảm ơn, anh ta đã hướng thẳng vào Tôi liên tưởng tới những đôi chân bé bỏng
tôi quát tháo. của các con mình và thảng thốt kêu lên một tiếng
- Nè, người ta bị xe đụng bây còn lấy đồ nghề chính mình cũng không rõ là gì! Bất giác tôi cúi
của người ta nữa hả? người vòng tay ôm đầu thằng nhỏ vào lòng nghe
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 102