Page 100 - DAC SAN BK 2015
P. 100

nhà  thương  có  tường  vôi  sáng  và  những  cô  y  tá   nhưng thật ra tôi quá may mắn không việc gì cả;
           xinh đẹp dịu dàng nhiều … hứa hẹn.                   chỉ có cái xe đạp là tanh banh ra thôi!
               Tôi không được cất giọng run run yếu ớt hỏi           Chướng ngại  vật  to  tướng mà tôi lao vào là
           cô y tá xinh đẹp nhất (mà sau này sẽ yêu tôi như     một  chiếc  xe  ba  bánh  gắn  máy  chở  mấy  “bành”
           trong tiểu thuyết dù tôi đã có vợ và một đàn con     khổng  lồ  nhồi  chặt  những  bao  nylon  bẩn,  dép
           nhỏ)  xem  tại  sao  tôi  lại  ở  đây  và  đã  ở  đây  bao   “mủ”(nhựa) cũ thu mua lại từ nhưng người lượm
           nhiêu ngày rôì.                                      rác.    Xe  này  phóng  ra  từ  đường  dạ  cầu  bên  tay
               Tôi không được thấy nụ cười rạng rỡ nở trên      phải để hoà vào dòng xe ngược dốc.  Cái khối đen
           khuôn  mặt  thanh  tú  của  cô  cùng  với  giọng  nói   mềm to tướng như đòn bánh tét khổng lồ tay ôm
           chan chứa sự ân cần và lòng ưu ái quan tâm đặc       không  xuể  mà  tôi  bị  dán  sát  vào  là  một  trong
           biệt của cô đối với tôi.                             những bành bao nylon phế thải đó.
               Thay vào đó tôi lại phải nghe tiếng vừa quát          Bà  La Sát  nói không ngoa chút  nào, nếu xe
           tháo vừa tru tréo giận dữ từ một giọng phụ nữ đầy    này chở các bao mảnh chai, tôi chết là cái chắc!
           nội lực!  Giọng nói chỉ có thể phát ra bởi một Bà
           La Sát:
               -  Trời  mẹ  ơi!    Nam  mô,  cứu  khổ  cứu  nạn!
           Chút xiú nữa là chết mẹ tui rồi!
               Trong  không  gian  mờ  tối,  tôi  mơ  hồ  thấy
           mình đang dán sát người vào một khối mềm mềm
           đen thui lui to tướng hai tay tôi giang ra ôm không
           xuể.    Tôi  cục  cựa  không  thấy  đau  đớn  gì  trong
           châu thân và rồi cả người trợt ra khỏi cái khối đen
           mềm to tướng ấy và rơi xuống đất trên đôi chân
           lành lặn.
               Lập  tức  tôi  thấy  vài  người  ngừng  xe,  nhiều
           người khác chạy uà tới.  Từ trong đám người lô xô
           lao  xao  hiện  ra  trước  mắt  tôi  một  nữ  “hộ  pháp”
           quát  tháo  tưng  bừng  bằng  cái  giọng  oang  oang
           tương xứng với vóc dáng … đội trời đạp đất của            Chiếc xe chở 5, 6 bành bao nylon cao nghệu
           bà:                                                  và kềnh càng như một xe vận tải, người đàn ông
               - Trời mẹ ơi!  Bữa nay mà tui “đi” ze chai là    lái xe dáng vẻ bậm trợn vẫn ngồi trên yên để ghìm
           ngay đây có thêm cô hồn nữa rồi!                     thắng chiếc xe cồng kềnh hàng nặng lại đang phải
               Tôi  ngơ  ngác  nhìn  quanh  để  cố  chắp  nối   ngừng giữa mặt đường nghiêng dốc.
           những điều còn nhớ với quang cảnh đột hiện trước          Những người rời khỏi Saigon sớm so với cuộc
           mắt trong lúc vị nữ hộ pháp nhìn tôi chằm chằm,      đổi  đời  sẽ  khó  hình  dung  ra  những  cách  chuyên
           lại còn xỉ cả một ngón tay vào vai tôi; lần này tôi   chở  siêu  đẳng  mà  những  người  ở  lại  đã  “phát
           hiểu là bà đang nói với tôi, vì bà không kêu “trời   minh”, gã lái xe honda với cái vỏ xe hơi tròng qua
           mẹ ơi” nữa.                                          bụng hồi nãy là một thí dụ nhỏ, cái xe ba gác này
               -  Chạy  xe  đặng  giết  người  sao  cha?    Bộ  zợ   là một thí dụ lớn hơn.  Túng thì phải tính, người ta
           cha bỏ cha đi zượt biên zí bồ rồi cha chán đời đi tự   tận dụng các phương tiện chuyên chở thô sơ thay
           zận  hả  cha?    Muốn  zậy  cha  làm  ơn  nhảy  xuống   thế  cho  những  cơ  giới  thích  hợp  đã  bị  gom  tập
           sông cho Hà Bá rước cha đi dùm cái!  Cha làm ơn      trung  về  một  mối  để  phơi  mưa  nắng  ngưng  xử
           để yên cho người khác mần ăn zí.!!                   dụng  bởi  những  lý  do  …  Trời  cũng  không  hiểu
               Tôi định thần một chút và hiểu ngay ra cớ sự!    nổi!
               Lúc bị văng như trời giáng vào khối đen lù lù         Tôi được bình yên dưới một phép lạ trước mắt
           đột nhiên xuất hiện, mắt tôi tối sầm lại, tôi tưởng   những người đi đường đã ngừng lại xúm quanh tò
           là  mình  bị  chết  ngất  đi  như  trong  tiểu  thuyết,   mò, bàn tán, hỏi han.  Chỉ tội nghiệp cho chiếc xe

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 100
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105