Page 103 - DAC SAN BK 2015
P. 103
mình nói cám ơn mà gọi đứa nhỏ bằng tiếng “con” Đột nhiên một nỗi cảm khái oà vỡ trong tôi;
ngọt xớt! tôi cảm thấy mình bé mọn và bất lực hơn bao giờ
Đèn đường, đèn xe bỗng nhoè nhoẹt hẳn đi hết! Tôi tin rằng theo một lẽ nào đó tôi đã có phần
trong mắt tôi! trách nhiệm về cuộc sống khổn khổ của ba con
- Mày mà la nó hả Tư Lé, thằng Tý nó đàng người xa lạ đang quanh quẩn bên mình! Tôi ngồi
hoàng hơn mày một chục lần kià! Giờ này không phịch xuống lề đường, cái đầu như bị sức nặng
lo ôm lon “ghi gô” tới mấy tiệm kiếm ăn còn ở đó ngàn cân đè xuống khiến hai tay chống trên đầu
làm thầy đời một hồi đói rã họng nghen con! gối phải khó nhọc lắm mới giữ được cho nó khỏi
“Ân nhân” của tôi, đoá hoa nở về đêm trên … rơi bịch xuống đất.
cầu chữ Y, lại can thiệp với một giọng điệu quyền Một cánh tay mềm mại của phụ nữ choàng
uy, trịch thượng. Thì ra ba người còn lại bên cạnh qua vai tôi, mùi hương phấn trước lạ … sau quen
tôi lúc này đều quen biết nhau, có lẽ họ đều là cư cho tôi biết ai đang làm cử chỉ thân ái này.
dân ở dạ Nam của cầu Chữ Y này. Người phụ nữ đang ngồi xuống kề vai bên tôi
bất kể là ai, bất chấp việc cô ta đang mưu sinh
bằng cái “nghề” đời nào cũng lên án, khinh miệt;
bất kể bao nhiêu mầm mống hiểm họa đang tiềm
phục trong người cô ta, nhưng cách an ủi tôi của
cô lúc này (dù có tính … nghề nghiệp hay không),
cũng làm tôi cảm kích đến mềm nhũn cả người!
Tôi mủi lòng và tủi thân đến nỗi không dám
ngước lên trong một lúc khá lâu.
Tôi không thể để một phụ nữ nào thâý mình
rơi nước mắt!
- Anh đau đầu hay sao mà ôm đầu vậy?
Người “quái khách” phiêu phưởng trước mắt Chưa muốn ngước lên, cũng để khỏi phải giải
tôi không phải là “hiệp sĩ mù nghe gió kiếm” thích dài dòng mối xúc cảm bất ngờ của mình với
nhưng cũng có liên quan ít nhiều, anh ta thuộc một người lạ, và để cô ta khỏi hỏi thêm; tôi để hai
môn phái nhìn bụi hẹ chết bụi hành và mưu sinh tay tôi giúp cái đầu gật lên, gật xuống thay cho câu
bằng cách chầu chực ở các tiệm ăn bình dân lề trả lời.
đường chờ thực khách vừa rời khỏi bàn ăn là xông - Chết mẹ rồi! Anh hai, anh có thấy muốn ói
vào trút vội vào lon “ghi gô” những xương xẩu, không? Vậy đó mà để vợ chồng con mẹ xe mủ đi
cặn thừa trong tô chén hỗn tạp trước khi bị xua mất! Nếu muốn ói là phải đi nhà thương liền
đuổi không thương xót bởi những người dọn bàn. không thôi chết đó! Ê Tư Lé kêu xích lô chở ông
(Tôi không biết phiêu phưởng có phải là chữ này tới nhà thương Chung Cheng đi mày.
có trong tự điển Việt Ngữ mình không, hoặc có - Đi Chung Cheng làm chi cho xa, trung tâm
được ít nhiều người thừa nhận không, nhưng nó chấn thương Trần Hưng Đạo ngay đây, đi bộ cũng
hiện ra ngay lập tức trong đầu tôi khi thoạt trông tới khỏi cần xich lô.
thấy Tư Lé; ngay cả bây giờ gần hai mươi năm đã - Đồ ngu! Nhà thương Chung Cheng là nhà
trôi qua, “trắng đêm nay ngồi đây viết lại tâm tình thương Trần Hưng Đạo chớ đâu! Muốn cấp cứu
này” tôi vẫn không tài nào rứt được hai chữ phiêu mà đi bộ tà tà tới ai mà thèm nhận.
phưởng ra khỏi hình ảnh Tư Lé) Tôi phải kêu lên là tôi không thấy muốn oí gì
Cuộc đời, hay ít nhất là những người quen cả để “vãn hồi trật tư” trong khi Tư Lé cằn nhằn
biết hoặc trông thấy anh ta như tôi bây giờ, cần nhà thương có bảng tên Trần Hưng Đạo chần dần
phải biết ơn những áo quần thùng thình anh đang mà không chịu “kiu”, còn người nữ hiệp đa sự của
mặc trên cái tấm thân còm nhom kia vì nếu không tôi tuyên ngôn một câu “lập trường” xanh rờn:
có chúng, một chân dung ba chiều ảm đạm, thê “tên gì “cách mạng” đặt tao cũng không thèm
thảm của loài người sẽ được phơi bày! kiu!”.
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 103