Page 132 - DAC SAN BK 2015
P. 132
TÌNH TRÊN HẢI ĐẢO
VI VÂN
niệm ngọt ngào, nồng ấm của hai người như còn
Huyền Vi đứng yên lặng ở một góc trên con phảng phất đâu đây…
tàu của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc khởi hành từ trại Vào cuối mùa xuân năm 1985, sau bao ngày
tị nạn Galang sang Singapore. Nàng đưa mắt nhìn lênh đênh trên biển cả, sau những lần chuyển tiếp
ra mặt biển mênh mông nhấp nhô muôn trùng từ đảo nầy sang đảo khác, cuối cùng Huyền Vi đã
sóng bạc, biển xanh thăm thẳm, gió thổi từng cơn đến được đảo Galang thuộc Indonésia.
xô dạt những đợt sóng chạy dài ngút ngàn vô tận. Indonésia là một quốc gia nằm giữa Đông
Đối với Huyền Vi biển không còn đẹp như những Nam Á và Châu Đại Dương ( Indonesia còn được
ngày còn ở quê hương, những ngày của tuổi thơ gọi là Nam Dương) gồm 13.847 hòn đảo lớn nhỏ,
nhiều mơ ước nữa. Biển ở đây, biển của Indonésia trong số đó có khoảng 6.000 là hoang đảo không
đã dùi dập thân xác bao nhiêu đồng bào của nàng, có người ở. Galang trước kia cũng không có người
bỗng dưng nàng sợ hãi biển, sợ hãi những cơn gió ở, sau nầy Cao Ủy Liên Hiệp Quốc phối hợp với
biển. Trong tiếng gió Huyền Vi nghe như có lời chính quyền Nam Dương lập thành trại tị nạn để
kêu than, lời cầu cứu của những oan hồn lạc loài tiếp nhận thuyền nhân từ các nước Đông Nam Á
bất hạnh, những oan hồn không bao giờ về được như Việt, Miên, Lào.
bến bờ tự do, hạnh phúc. Bầu trời mênh mông bạt Ngày đầu tiên bước chân lên đảo Huyền Vi
ngàn mây trắng không làm tâm hồn Vi dạt dào mang tâm trạng nửa buồn nửa vui. Buồn vì từ đây
rung cảm,Vi cảm thấy mây ngập ngừng bay như sẽ mãi mãi xa quê hương và những người thân
bâng khuâng, như thương xót cho những con yêu, vui vì mình sẽ có một tương lai sáng sủa hơn,
người bạc phận đã gửi nắm xương tàn dưới lòng sẽ có điều kiên để giúp đỡ gia đình ở Việt Nam.
đại dương sâu thẳm, mây như cũng cảm thông cho Thời gian nầy trại tị nạn bắt đầu khó khăn,
nỗi lòng của nàng trong giờ phút nầy. thiếu thốn hơn trong vấn đề thực phẩm, không biết
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 không biết có vì ngân sách cứu trợ của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc
bao nhiêu người Việt Nam đã bỏ nước ra đi tìm tự không còn được dồi dào hay những người Nam
do bằng đường biển, không biết có bao nhiêu Dương có thẩm quyền trong trại cắt xén phần ăn.
người đã chết trong những cuộc hành trình vượt Khẩu phần được phát mỗi tuần cho một đầu người
bao hải lý. chỉ có: gạo, 5 gói mì, 5 quả trứng, 100gr đường,
Vi chợt nhớ đến Tuyền tha thiết, nhớ những 100gr đậu xanh, 100gr đậu nành và cá khô loại rẻ
lời nói ngọt ngào trìu mến, nhớ những sự lo lắng tiền, không có thịt hộp, không có rau tươi.
quan tâm của chàng, nhớ những đêm hẹn hò cùng Những người có thân nhân ở Âu Mỹ gửi tiền
chia xẻ cho nhau những ước mơ xây đắp tương lai. sang, hoặc những người có kim cương vòng vàng
Bây giờ thì còn gì đâu,Vi ra đi với nỗi đắng cay mang theo thì mua được thức ăn ngon ở chợ, còn
đau khổ ngất trời, với trái tim tê buốt bẽ bàng những người nghèo như Huyền Vi đành phải sống
trống lạnh. Chàng đã bỏ Vi rồi, chàng không bao theo tiêu chuẩn họ phân phát. Việc nầy không làm
giờ trở về bên Vi nữa, Vi nghe mặn đắng bờ môi Vi buồn lắm, việc mà Vi phiền là mỗi lần đi tắm
và con tim đang thét gào như muốn vỡ tan trong giặt. Nước máy ở đây rất yếu, hạn chế, phải chen
lòng ngực.Vi không làm sao quên được khuôn mặt chúc lắm mới lấy được đủ để uống và nấu ăn, còn
thân yêu của Tuyền với nụ cười ưu tư không trọn tắm giặt thì phải ra suối. Một con suối nhỏ nằm
vẹn, với ánh mắt sâu buồn thăm thẳm và những kỷ trong rừng không có bao nhiêu nước mà hơn chục
ngàn người cùng xài chung thì khổ sở làm sao!
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 132