Page 136 - DAC SAN BK 2015
P. 136

Vi ngồi phệt xuống đất, mắt Vi tối sầm, tay    nàng sợ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy chàng nữa.
           chân bủn rủn cơ hồ không nhấc lên nổi:               LòngVi đang dậy sóng, đầu óc Vi căng thẳng tột
               -  Trời  ơi,  sao  lại  ra  nông  nỗi  nầy?  Gần  đến   cùng,  nàng  thầm  kêu  gào  Thượng  Đế  hãy  xót
           ngày đi định cư mà anh ấy xảy ra chuyện như vậy,     thương,  ban  phép  lạ  cứu  chửa  cho  chàng,  khi
           anh Phong có biết vì sao không?                      chàng bình  phục rồi Vi sẽ không cho chàng vào
               - Tôi cũng không biết, nghe người cứu Tuyền      rừng hái đào nữa… Huyền Vi còn đang miên man
           nói rằng nó bị té bên bờ suối đầu đập trúng vào đá   với bao ý nghĩ trong đầu thì tiếng người y sĩ vang
           nặng lắm, bên cạnh chỗ Tuyền té một túi đào văng     lên:
           tung toé…                                                 - Không xong, không xong rồi.
               - Trời ơi! Huyền Vi cảm thấy xót đau tê tái            Huyền  Vi  hốt  hoảng  nhìn  lên  màn  hình  của
           khi  nghe  nói  đến  túi  đào.  Đúng  rồi  chàng  đã  vì   máy đo nhịp tim và huyết áp thấy không còn sự
           nàng  mà  vào  rừng  hái  đào  để  rồi  mang  lấy  tai   rung  chuyển  nào  nữa,  tim  chàng  đã  ngừng  đập,
           ương,vì  thương  nàng  vì  muốn  cho  nàng  vui  mà   chàng thật sự đã đi rồi.
           chàng không ngại gì hiểm nguy chờ chực.                    Vi  thấy  mình  như  chợt  bay  vào  một  vùng
               Vi đứng lên định chạy vào bệnh xá với Tuyền      mênh  mông  mịt  mù  sương  khói,  mê  mê  tỉnh
           nhưng nàng đứng lên rồi qụy xuống không thể nào      tỉnh… hình như có tiếng người y sĩ “tôi xin chia
           bước  đi  được.  Phong  hiểu  được  tâm  trạng  của   buồn cùng anh chị”, tay chân Vi lạnh buốt và toàn
           nàng lúc nầy nên nói:                                thân nàng bỗng mềm nhũn trên cánh tay Phong.
               - Thôi cô Vi ngồi đây chờ tôi, tôi chạy sang            Nhờ  bạn  bè  quen  thuộc  và  Hội  Cựu  Quân
           trạm gác kế bên mượn chiếc xe đạp của ông cảnh       Nhân  giúp  đỡ  Tuyền  được  yên  nghỉ  trong  nghĩa
           sát Nam Dương chở cô đi cho nhanh.                   trang nằm trên một ngọn đồi thấp giữa Galang 1
                 Vi  ngồi  ôm  mặt  khóc,  lo  sợ,  đớn  đau,  cay   và Galang 2, người ta gọi nơi nầy là Galang 3.
           đắng. Vi thầm cầu xin Thượng Đế cho chàng được             Đảo Galang được chia làm hai khu: Galang 1
           bình yên không nguy hiểm đến tính mạng.              là nơi cư ngụ của những người mới đến, Galang 2
           Phong đã trở lại với chiếc xe đạp:                   là nơi cư ngụ của những người được phái đoàn các
               -  Cô Vi lên xe tôi chở đi cho nhanh.            nước  chấp  nhận  và  chờ  ngày  đi  định  cư.  Nghĩa
                Không cần suy nghĩ Vi leo lên xe với Phong      trang nằm  giữa hai  nơi  đó với  khá nhiều kẻ bạc
           tới bệnh xá.                                         mệnh sẽ dừng chân muôn thuở trên đảo nầy. Rồi
                 Đến bệnh xá Vi và Phong  phải ngồi chờ một     mai đây khi chương trình cứu trợ người tị nạn của
           lúc, một vị y sĩ bước ra, khi biết hai người là thân   Cao  Ủy  Liên  Hiệp  Quốc  không  còn  nữa  thì  nơi
           nhân của Tuyền ông nói với một giọng rất buồn:       đây  trở  lại  là  một  hoang  đảo  tịch  liêu.  Ôi!  Tội
               - Vết thương của bịnh nhân quá nặng. Xương       nghiệp làm sao những đồng bào Việt Nam nầy! Cả
           sọ  đầu  bị  nứt,  mất  máu  nhiều,  não  bộ  bị  chấn   nắm xương tàn cũng không được chôn trong lòng
           thương trầm trọng nên đã hôn mê bất tỉnh. Ở đây      đất mẹ.
           chúng tôi không có đủ phương tiện để cứu chửa.             Những buổi chiều sau giờ học Vi thường thơ
           Chúng  tôi  đang  xin  phép  cấp  trên  được  chuyển   thẩn  đến  nghĩa  trang  để  thăm  Tuyền.  Trời  cuối
           anh ấy sang Singapore  để chửa trị, có lẽ khoảng     Thu buồn hiu hắt, nghĩa trang hoang vắng cô liêu,
           một giờ sau sẽ có tàu chuyển anh đi. Hy vọng anh     lá rừng rơi ngập vàng thảm cỏ, những nấm mộ đơn
           ta còn chịu đựng được. Cầu xin Thượng Đế ban         sơ  nằm  rải  rác  đó  đây  lạnh  lùng  tội  nghiệp  Một
           phước lành  cho anh ấy, anh chị  có thể vào nhìn     cánh chim lẻ bạn bay lạc loài trong sương chiều
           xem được.                                            buông  giọng  u  buồn  khắc  khoải.Vi  không  cầm
                 Bước vào phòng cấp cứu Vi thấy Tuyền nằm       được nước mắt, cánh chim cô đơn kia là hình ảnh
           đó với gương mặt trắng bệch, mắt  nhắm nghiền,       của nàng, từ đây nàng sẽ một mình một bóng giữa
           đầu băng kín, máu thấm qua làn vải tím bầm, gần      cuộc  đời  lê  thê  buồn  bã.  Hình  bóng  của  Tuyền
           như không nghe được hơi thở của Tuyền…Vi đau         cùng tiếng cười giọng nói như còn quanh quất đâu
           đớn nát lòng khi nhìn thấy thân xác người yêu quá    đây, Vi chợt nhớ đến bài tình ca mà Lệ Thu đã hát
           bi thảm, Vi cứ nhìn, nhìn mãi khuôn mặt Tuyền vì     sao thật giống tâm trạng của nàng:

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 136
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141