Page 138 - DAC SAN BK 2015
P. 138
Sau 40 Năm, Nhìn Lại
Xưa nay chiến địa nhường bao bàn ở Paris, thằng đang chăn cừu ở New Zealand,
Nội không muôn dặm, xiết bao giãi dầu có thằng đang cắt cỏ ở Texas, và cũng có thằng
(Cung Oán Ngâm Khúc). đang đạp xích lô ở Sài Gòn..." (trích). Mỗi năm
đến ngày 30-4, tất cả chúng tôi đều bần thần ngơ
Ngô Đình Châu ngác như kẻ mất hồn. Không còn ai trách cứ
chúng tôi hết, chỉ có chúng tôi tự trách mình.
Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của tác giả là Chúng tôi đã làm gì cho Tổ Quốc?
“Một Chặng Đường”, tự sự về hành trình của một Trước năm 1975, tôi là người lính trong Quân
HO, đã được phổ biến ngày 17 tháng Mười, 2014. đội Miền Nam, với cấp bậc Sĩ quan thấp nhất là
Tác giả sinh năm 1952, dân Sài gòn, cựu sinh viên Thiếu úy, với chức vụ nhỏ nhất là Trung đội
Văn Khoa, cựu Sĩ quan Quân đội Miền Nam, một trưởng. Ngoài số lương đủ sống mà tôi được lãnh
trung đội trưởng tác chiến. Hồi cuối cuộc chiến, hàng tháng, tôi không hề nhận được bất cứ bổng
chàng là một thương binh và buổi sáng ngày 1 lộc nào từ phía "triều đình". Tôi chỉ là một người
tháng Năm 1975, bị đuổi ra khỏi quân y viện... lính vô danh tầm thường như trăm ngàn người lính
Bài viết mới của tác giả không kể chuyện xảy khác, ngoài cuộc sống cực kỳ gian khổ và hiểm
ra trên đất Mỹ, nhưng là một hồi ức sống thực về nguy, chúng tôi không có gì hết, kể cả hạnh phúc
cuộc chiến còn trong tâm tưởng biết bao người ở riêng tư của chính mình. Cho nên tôi không hề có
Mỹ. mơ tưởng nào về một hào quang của ngày tháng
cũ.
* * * Khi nhìn lại mình, tôi viết như thắp một nén
Anh ạ! tháng tư mềm nắng lụa hương tưởng niệm, những đồng đội của tôi đã nằm
Hoa táo hoa lê nở trắng vườn xuống cho tôi được sống, rộng lớn hơn hàng trăm
Quê nhà thăm thẳm sau trùng núi ngàn người đã chết để chúng ta có cuộc sống ngày
Em mở lòng xem lại vết thương hôm nay, tại hải ngoại này.
Mùa Hè năm 1972, người Miền Nam thủa ấy
Anh ạ! tháng tư sương mỏng lắm gọi là Mùa Hè Đỏ Lửa, mượn cái tên từ tập bút ký
Sao em nhìn mãi chẳng thấy quê chiến trường rất nổi tiếng cùa Nhà văn Phan Nhật
Hay sương thành lệ tra vào mắt Nam. Mùa hè đỏ lửa năm 72, là năm quân đội của
Mờ khuất trong em mọi nẻo về. hai miền Nam Bắc dốc sức đánh một trận chiến
sanh tử, bên nào kiệt lực bên đó sẽ bại vong.
Đọc bài thơ này của Nhà thơ Trần Mộng Tú, Niên khóa năm 71-72, tôi là sinh viên Đại học
trong lòng tôi chợt cảm thấy bàng hoàng. Đã bao Văn Khoa Sai Gòn, năm đó tôi đi học trong một
lần tháng Tư trôi qua, bao nhiêu nước đã qua cầu, tâm trạng bồn chồn không sao tả được, và tôi cũng
nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn âm ỉ, tôi không còn tâm trí đâu để mà học hành. Tin tức
nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ lành cho tới ngày tôi chiến sự từ các mặt trận dồn dập gửi về, lúc đó
nhắm mắt. bạn bè lính tráng của tôi, lớp chết lớp bị thương, lũ
Thời ấy, đám sĩ quan trẻ chúng tôi chỉ mới lượt kéo nhau về. Sau này ngẫm nghĩ lại, tôi thấy
ngoài 20, đến nay đầu đã chớm bạc, "cùng một Miền Nam lúc đó không còn sinh khí nữa.
lứa, bên trời lận đận", sau cơn Đại hồng thủy Chính quyền Miền Nam sau đó ra lịnh Tổng
tháng tư năm 1975, lũ chúng tôi tản mác khắp bốn Động Viên, tất cả nam sinh viên đều phải nhập
phương trời: "... thằng thì đang còng lưng trong ngũ, trừ một số trường hợp đặc biệt.
các shop may tại Santa Ana, thằng đang làm bồi
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 138