Page 135 - DAC SAN BK 2015
P. 135
vọng về từ một cõi nào xa xăm.Vi cảm thấy rợn - Không sao đâu em, khi đi tù anh còn vào
người nên nắm chặt tay Tuyền: những khu rừng đáng sợ hơn nhiều mà.
- Thôi mình về đi anh, bỗng dưng em sợ quá! Rồi không chờ sự đồng ý của Vi, Tuyền
Tuyền gật đầu, đứng lên đưa Vi theo lối cũ trở nhanh tay bẻ một nhánh cây bên vệ đường và bảo
về barrak. Vi đứng đó chờ anh. Tuyền dùng nhánh cây đập
Đêm chợt buồn lê thê, đêm sâu thăm thẳm, mạnh vào lau sậy để đuổi đi rắn rết nếu có và vạch
mênh mông huyền bí. đường bước vào, Vi ái ngại nhìn theo. Chẳng mấy
Như định mệnh đã an bài, hai mảnh đời tan chốc Tuyền đã trở lại với một túi đào bọc trong
tác, hai tâm hồn dày dạng phong sương đã gặp gỡ chiếc áo sơ mi của chàng, chàng chỉ còn cái áo
và yêu nhau ở một nơi xa cách quê hương ngàn may ô trên mình thôi. Vi cảm động muốn khóc,
trùng, họ thầm cảm ơn Thượng Đế đã cho họ tìm không phải vì những trái đào mọng nước kia mà vì
được một tình yêu dù muộn màng Họ đã có những sự thương yêu chiều chuộng của Tuyền đối với
ngày tháng yêu đương, những kỷ niệm khó quên nàng. Tuyền sung sướng trao bọc đào cho Vi và
trên đảo Galang mưa nắng đi về bất chợt nầy. nắm tay nàng cùng trở về lối cũ.
Có một ngày kia Tuyền mang đến cho Vi một Ôi những ngày tháng nầy đẹp làm sao! Nhiều
tô thịt rừng thật thơm, nhìn rất ngon. Vi ngạc lúc Vi nghĩ rằng nếu cứ ở mãi trên đảo nầy mà có
nhiên hỏi: Tuyền bên cạnh thì nàng cũng cam tâm. Có những
- Thịt gì vậy anh? buổi chiều hai đứa ngồi bên khung cửa Barrak
- Thịt nai đó em. nhìn cánh rừng xa xa ngút ngàn xanh thẳm, Tuyền
Vi mở to mắt nhìn Tuyền: hay kể cho Vi nghe những kỷ niệm thuở nào ở Mỹ
- Ở đâu mà anh có được ? khi anh đi học lái máy bay, một đất nước trù phú
Tuyền cười hóm hỉnh: với những cánh đồng cỏ mênh mông chạy dài vô
- Nói ra thật tức cười. Em biết không, đêm tận, những dãy núi hùng vĩ… và những bạn bè kẻ
qua một chú em trong barrak của anh bước ra còn người mất hoặc lưu lạc nơi nào, Tuyền cũng
ngoài tình cờ nhìn thấy một nàng nai vàng ngơ không quên kể lại những tháng ngày gian nan khổ
ngác theo ánh trăng đi lang thang xuống gần ải của kiếp tội tù. Tuyền là một quân nhân nhưng
barrak của anh tìm thi hứng quên cả hiểm nguy. có tâm hồn dạt dào tình cảm của một thi nhân văn
Chú bé liền nhẹ nhàng bước trở vô barrak báo với sĩ, anh có lối kể chuyện thật hay, thật hấp dẫn
các anh em, thế là tụi anh kẻ cầm gậy người cầm bằng giọng trầm buồn xa vắng.
dao chạy ra hò hét ví “nàng thơ” vào gìữa và bắt Rồi ngày tháng trôi qua, chuyện gì phải đến
được nàng đem làm thịt liền lúc đó. Sáng nay các cũng đến.
bà chị trong barrak ra chợ mua gia vị nấu nướng, Tuyền là sĩ quan của Quân Lực Việt Nam
tụi anh có được một bữa ăn vui vẻ nhất kể từ ngày Cộng Hòa,Vi cũng là công chức nên cả hai đều
vào trại đến giờ và em cũng được phần. được phái đoàn Hoa Kỳ chấp nhận dễ dàng, vậy là
Vi nghe xong cũng tức cười nhưng không họ chỉ còn chờ ngày được sang nước Mỹ và sẽ
khỏi tội nghiệp cho cô nai vàng ngơ ngác ấy. cùng nhau xây tổ ấm trên vùng “đất hứa”.
Một lần khác Tuyền và Vi cùng đi lang thang Những tưởng trời còn thương xót cho cuộc
từ Galang 1 vô Galang 2 chợt Vi nhìn thấy từ đời của hai kẻ mang nhiều đắng cay khổ hận, được
trong cánh rừng lau sậy xa xa có màu sắc thật đẹp. đền bù bằng cái hạnh phúc muộn màng còn sót lại.
Đến gần hơn thì thấy đó là một cây đào lộn hột với Nhưng giông bão từ đâu bỗng đổ về dâng ngập
nhiều trái chín vàng, đỏ trông thật hấp dẫn. Nhìn sầu thương cho đời Vi.
vẻ mặt thèm thuồng của Vi Tuyền vội hỏi: Một ngày kia sau khi từ lớp học ra thì Phong
- Em thích những trái đào đó phải không? Để bạn của Tuyền chạy đến tìm Vi báo tin:
anh vào hái cho em nhé. - Cô Vi ơi, Tuyền bị trợt chân té xuống suối
Huyền Vi nhìn đám lau sậy cao gần tới đầu trong rừng hôn mê bất tỉnh. Có người nhìn thấy và
người nên ngần ngại nói: đã đưa nó vào bệnh xá rồi. Cô vào thăm nó ngay
- Thôi đi anh. Cỏ cao quá, sợ nguy hiểm. đi.
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 135