Page 141 - DAC SAN BK 2015
P. 141

tử giúp đỡ cho tôi mọi chuyện. Chiều hôm đó, tôi     là tôi mang ba lô rất nhẹ, chỉ có quần áo đồ đạc cá
           lại  gặp  một  chuyện  khôi  hài,  dở  khóc  dở  cười,   nhân, còn lương thực lều võng đã có người lính đệ
           không sao quên được.                                 tử mang vác phụ. Tôi ngó qua những người lính đi
               Thường  thường  chiều  đến,  lính  tráng  kéo  ra   chung  quanh,  thấy  họ  mang  vác  rất  nhọc  nhằn,
           bờ sông tắm giặt, tôi cũng đi tắm như họ. Thay vì    phải oằn lưng mang lều võng, súng đạn, mìn bẫy,
           nhảy ào xuống sông bơi lội như mọi người, tôi lại    gạo, cá khô, đồ hộp, mắm muối, xẽng, dao... người
           rất sợ đỉa nên đứng trên bờ cầm nón sắt múc nước     thì đeo trên ba lô cái nồi, người thì mang cái chảo,
           sông dội lên người. Tắm một hồi, tôi cảm thấy có     họ  lặng  lẽ  bước  đi,  tôi không  nghe  một  lời than
           cái gì đó là lạ, nhìn quanh thấy mọi người chăm      van nào, họ cắn răng lại mà cam chịu, bởi vì có
           chú nhìn tôi, rồi còn xầm xì bàn tán gì đó. Bỗng     than van cũng chẳng ai nghe. Khi đi tới bờ kinh ở
           nhiên cả đám cười rộ lên, có anh lính lên tiếng:     tít đằng xa, áo tôi ướt sũng mồ hôi, cho đến nỗi,
               - Sao Chuẩn úy không xuống tắm với tụi tôi       tôi cởi áo vắt mồ hôi chảy ra ròng ròng. Tôi mệt
           mà  đứng chi  trên bờ,  ý  trời  ơi! sao nước da của   muốn đứt thở, bèn nằm vật ra đất, tôi mặc kệ hết
           Chuẩn úy trắng nõn như da con gái vậy                mọi điều, không còn biết trời trăng gì nữa hết. Lúc
               Tôi ngượng điếng người, cảm thấy máu chạy        đó tôi nghĩ có ai bắn cho tôi một phát súng ân huệ,
           rần rần trên mặt, muốn chui xuống đất mà trốn cho    chắc còn sướng hơn là sống, đời lính sao mà khổ
           đỡ xấu hổ. Vậy mà đã hết đâu, cái ông Thượng sĩ      quá!
           già đứng gần đó còn đớp thêm một câu:                     Theo Đặc San Cư An Tư Nguy, phát hành tại
               - Ý cha! cái bàn chân của Chuẩn úy đẹp như       San Diego, thì Trường Bộ Binh Thủ Đức đã đào
           bàn chân của các tiểu thơ, bàn chân này chắc sẽ có   tạo  55  ngàn  Sĩ  quan,  trong  số  đó  có  15  ngàn  Sĩ
           số sướng lắm đây!                                    quan đã tử trận và không dưới 10 ngàn người đã
               Thật  là  khổ  cho  cái  thân  học  trò,  hết  là  Nữ   trở thành Phế Binh.
           quân nhân, bây giờ lại giống con gái, thiệt chán.         Trung đội trưởng là chức vụ đầu tiên của Sĩ
               Miền Tây là vùng đất nổi danh sình lầy, Hậu      quan mới ra trường và là chức vụ duy nhất chỉ huy
           Mỹ là nơi tiếp đón tôi trong những ngày đầu về       bằng miệng (các cấp cao hơn thì chỉ huy qua máy
           đơn  vị  và  cũng  là  nơi  sình  lầy  ghê  khiếp.  Dân   truyền  tin).  Khi  xung  phong  chiếm  mục  tiêu,  Sĩ
           trong xã người ta cất nhà dọc kinh Tổng đốc Lộc,     quan Trung đội trưởng cũng ôm súng chạy ngang
           ra khỏi mí vườn là ruộng lúa xạ ngút ngàn. Sáng      hàng  với  lính.  Khi  đóng  quân  phòng  thủ  đêm,
           sớm, lính tráng lo cơm nước xong xuôi, là bắt đầu    Trung đội trưởng cũng nằm ngang với lính. Trước
           nai nịt lên đường, để tham dự cuộc hành quân lục     mặt Trung đội trưởng Trinh sát không có bạn nữa
           soát hàng ngày. Bước ra khỏi mí vườn là bắt đầu      mà chỉ có phía địch quân. Cho nên lính dễ chết thì
           lội ruộng, trước tiên nước đến ngang đầu gối, rồi    Trung đội trưởng cũng dễ chết y như nhau, súng
           khi vượt qua những trãng sâu, nước cao tới ngực,     đạn thì vô tình nên không phân biệt ai với ai, quan
           và cứ thế chúng tôi ướt sũng từ sáng tới chiều, cho   với lính đều bình đẳng trước cái chết. Đó là lý do
           nên  quần  áo  chúng  tôi  nhuộm  phèn  vàng  chạch,   giải thích tại sao Chuẩn úy mới ra trường chết như
           trông rất kỳ quái.                                   rạ là vì thế.
               Hậu Mỹ là vùng lúa xạ nên rất  ít bờ  ruộng,          Có  một  bữa,  tôi  lội  hành  quân  với  đơn  vị,
           khi đã đặt chân xuống ruộng là phải đi một mạch      đang bì bõm lội sình, thì tiếng súng nở rộ lên phía
           cho  tới  bờ  bên  kia  cách  xa  vài  cây  số,  không   trước, Trung đội tản ra, tôi cùng Chuẩn úy Thắng
           ngừng giữa đường được. Đất ruộng người dân cày       và đám đệ tử tấp vào một lùm chuối khá lớn. Tôi
           xới lên, thành từng tảng đất to như trái dừa lớn,    đứng đó nhìn trời hiu quạnh, trong khi Chuẩn úy
           ngổn ngang kín mít mặt ruộng và nước thì lấp xấp.    Thắng  chuyện  trò  với  Đại  bàng  qua  máy  truyền
           Tôi vừa đi  vừa lựa thế  đặt  chân xuống, sình  lầy   tin. Sau đó im lìm không nghe thấy lịnh lạc gì cả.
           bám chặt nên khi rút bàn chân lên thật khó nhọc.     Bỗng tay lính truyền tin nói với Ch/U Thắng:
           Mặt trời rọi ánh nắng gay gắt khiến mồ hôi tuôn ra        - Đại bàng kêu Ch/U lên trình diện gấp.
           đầm đìa, lúc đầu tôi còn lấy tay áo gạt mồ hôi, sau       Anh Thắng bỏ đi một hồi, thì lính truyền tin
           cứ để mặc, mồ hôi nhỏ lăn tăn lên mặt ruộng. Đó      lại bảo tôi:

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 141
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146