Page 145 - DAC SAN BK 2015
P. 145

Nguyễn  văn  Đồng,  một  cái  tên  bình  thường  vô   hồn ma, tôi sợ quá vội nằm xuống kéo mền trùm
           danh, nằm lẩn khuất đâu đó trong hàng triệu người    kín đầu, nhưng không ngủ được nữa.
           đã nằm xuống trong cuộc chiến tức tưởi này.               Sáng ra, tôi thấy chỗ tôi ngủ đêm qua nằm kề
               Sau khi bị thương, tôi giao trung đội lại cho    bên một cái trang thờ xiêu vẹo mục nát. Tôi bèn
           Trung đội phó là Chuẩn úy Nguyễn Thọ Tường.          rảo bước đi vào làng hỏi thăm về cái trang thờ trên
           Tôi ra ngoài cho y tá băng bó vết thương, rồi leo    gò nhỏ này. Người dân cho biết, trước kia có một
           lên xe Thiết giáp ngồi nghỉ và quan sát trận địa, tôi   em bé nhà nghèo lắm, hàng ngày em chèo xuồng
           chợt thấy Chuẩn úy Tường dàn đội hình trung đội      ra đồng nhổ bông súng đi bán dạo, rồi một hôm
           hàng ngang xung phong vô mục tiêu, tôi kêu lên       em ra đồng như thường lệ, một lát sau thì súng đạn
           thảng  thốt:  "Đừng  làm  thế,  Tường  ơi!"  Sau  đó   hai bên nổ rang, em bị đạn lạc chết trên gò. Em
           trung đội tôi bị bắn tan tác, Chuẩn úy Tường trúng   chết trẻ hồn thiêng không siêu thoát, đêm đêm em
           đạn vô bụng chết tại mặt trận, mắt vẫn mở trừng      hiện về khóc lóc thảm thiết. Dân làng thấy vậy bèn
           trừng,  có  lẽ  anh  ta  không  biết  sao  mình  lại  chết   làm cho em một cái trang thờ để nhang khói cho
           như vầy. Trung đội tôi coi như tan hàng xóa sổ.      em. Câu chuyện của em thật tội nghiệp.
           "Tường ơi! Vĩnh biệt!".                                   Trong đời lính của tôi, tôi sợ nhất là phải đi
               Không biết sao Đại đội tôi đóng quân bên bờ      báo tin tử trận hoặc thăm viếng những gia đình có
           Rạch Cái Cái trong một thời gian rất dài. Cho tới    người thân chết trận. Vậy mà có lần tôi phải làm
           ngày Mùa Nước Nổi kéo về, nước chảy ào ào một        chuyện này một cách bất đắc dĩ.
           chiều duy nhất, không còn cảnh nước ròng nước             Chuẩn úy Nguyễn Mạnh Hà ra trường sau tôi
           lớn gì nữa hết. Nước dâng cao mỗi ngày cả gang       gần một năm, lúc đó anh ta mới 19 tuổi, còn đặc
           tay, đến lúc đó mới thấy lúa xạ là loại lúa kỳ diệu,   sệt  nét  con  nít.  Mặt  Hà  đầy  mụn  trứng  cá,  suốt
           nước dâng tới đâu thì lúa dâng tới đó, nước sâu 5-   ngày chỉ thích ăn kẹo, có ai rủ nhậu, nể lắm anh ta
           6 mét thì lúa cũng dài ra 5-6 mét, tôi chưa thấy nơi   mới  uống một ly, vừa uống vừa chắt  lưỡi hít hà
           nào lại có cây lúa kỳ lạ như vậy.                    như uống thuốc độc. Điều đặc biệt nhất của Hà là
               Rồi đến lượt cá Linh kéo về, cá nhiều đến nổi    anh ta rất sợ tiếng nổ, khi nghe tiếng đại bác anh ta
           không biết cơ man nào kể cho xiết, có khi tôi thấy   nhắm  chặt  mắt  lại,  bịt  kín  lỗ  tai  và  mặt  mày  tái
           cá  Linh  nổi  lền  cả  một  khúc  sông,  và  thêm  một   mét. Lúc đầu anh ta về làm phó cho tôi, làm giọng
           điều kỳ lạ nữa là người dân ở đây họ không ăn cá     "chảnh" tôi hỏi anh ta một cách xách mé:
           Linh. Sao lạ vậy? Họ nói, họ thấy cá Linh cả đời          - Sao ông nhát hít như vầy mà sao lại xin về
           nên đâm ra ngán tới cổ.                              Trinh sát?
               Ô!  nước  cứ  dâng  lên  mãi,  khiến  chúng  tôi      Anh ta bèn phân trần, đâu có xin xỏ gì, Ban
           kiếm chỗ đóng quân khá vất vả, chúng tôi rút lên     Quân số thấy không có ai tình nguyện về TS nên
           gò cao, thì rắn với chuột cũng kéo lên gò, ban đêm   bèn  chỉ  định  bừa,  ai  dè  trúng  ngay  anh  ta.  Khi
           chúng cứ bò xục xạo trong mùng rất ghê khiếp. Cả     đụng trận tôi lo cuống cuồng đủ mọi chuyện, vậy
           đơn vị phải chẻ nhỏ ra thành từng toán. Có hôm,      mà còn phải ngó chừng cho anh ta nữa, vì Hà có
           toán của Thầy trò chúng tôi kéo lên một cái gò còn   biết cái gì đâu, thiệt khổ.
           khô ráo, đêm đó như thường lệ tôi nằm ngủ dưới            Càng về sau, các sĩ quan càng rơi rụng dần,
           một mái lều.                                         Chuẩn  úy  Hà  cà  ngáo  cũng  được  đưa  lên  làm
               Tới  nửa  đêm  tôi  đang  ngủ  mê  mệt,  thì  cảm   Trung đội trưởng. Cái ngày định mệnh dành cho
           thấy có ai đang khều khều đầu mình, ở chốn trận      Hà là tại mặt trận Mộc Hóa. Hôm đó cả Đại đội
           tiền ai ngủ cũng phải thật nhạy thức. Tôi cũng vậy,   được lịnh tấn công vào  mục tiêu. Trung đội  của
           tôi tưởng đâu lính gác báo động nên vội vàng ngồi    Hà và một Trung đội nữa vỗ vào mặt chính, còn
           dậy, tôi ngó ra ngoài lều thì thấy dưới bóng trăng   Trung đội tôi thọc vào cạnh sườn. Hà dẫn tổ đại
           sáng  vằng  vặc,  một  em  bé  gái  chừng  12-13  tuổi   liên chạy đến ẩn nấp vào một gò mả bằng đá ong,
           đang đứng nhìn tôi và mỉm cười thật tươi tắn. Tôi    ngay lúc ấy phía bên kia phóng ra một trái B40,
           trố mắt nhìn ngẩn ngơ một hồi, rồi mới biết đó là    trúng ngay gò mả, viên đạn nổ tạt ra trúng vào Hà,
                                                                tội nghiệp quá Hà chết nát bét không toàn thây.

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 145
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150