Page 146 - DAC SAN BK 2015
P. 146

Lúc  Hà  còn  sống,  mỗi  khi  tôi  về  phép,  Hà
           thường  nhờ  tôi  ghé  qua  nhà  ở  Sài  gòn,  để  nhờ
           mang quà của gia đình  xuống cho Hà, vì thế tôi      HÀO QUANG NGƯỜI LÍNH CỘNG HÒA
           khá  thân  thuộc  với  gia  đình  này.  Hà  mất  chừng
           một  tháng  thì  tôi  xin  được  cái  phép  6  ngày  về   Tri ân những CHIẾN SĨ VNCH vẫn đang tiếp sức
           thăm gia đình. Tôi ghé qua nhà Hà nhằm nói lời       cho một VN tự do, dân chủ
           chia buồn với gia đình. Tôi vừa tới, Ba Má của Hà    *
           chạy ùa ra nắm lấy tay tôi rồi hỏi dồn dập:          Tám tuần huấn nhục kỷ cương
               -  Sao  cái  hôm  em  Hà  nó  chết  mà  sao  cháu   Quân trường huấn luyện, chiến trường đảm đương
           không về đưa đám tang cho em?                        Từ tiền tuyến, giữ hậu phương
               Tôi lúng túng trả lời:                           Hy sinh chiến đấu, tấm gương sáng ngời.
               - Thưa lúc đó chúng cháu đánh nhau chí chết      Bao anh hùng bất phùng thời
           ngoài mặt trận, cho nên cháu không thể bỏ đơn vị     Thắp lên Ngọn Đuốc Để Đời sử Nam.
           mà về được!.
               Thế là vừa ngồi xuống ghế, hai ông bà khóc       Thương Anh không nói, chỉ làm!
           ngằn ngặt, nước mắt tuôn ra xối xả làm ướt đầm       (Có đâu: ký sẵn Công Hàm “Thành Đô”,
           cả ngực áo. Ông bà vừa khóc vừa kể lể tiếc thương    Bán dân, bán nước, giặc vô
           cho đứa con không sao kể xiết. Nghe ông bà kêu       Đảng, đoàn: bận cướp, chụp vồ của thôi!
           khóc thảm thiết một hồi, tôi không chịu đựng nỗi     Nhìn kìa: lảnh đạo toàn tồi
           nữa và tôi cũng không nói được một lời chia buồn     Lấy chi vinh hiển, đắp bồi giang san?)
           nào, bởi vì lời nói nào cho đủ trước một mất mát
           quá lớn lao này.                                     Thương Anh nén hận căm gan
               Sau cùng, tôi lảo đảo đứng dậy từ giã hai ông    Trui rèn ý chí: bạo tàn đạp tung!
           bà để ra về. Trên đường về tôi ghé vào một quán      Thương dân: vẫn góp sức cùng!
           cóc, ngồi uống rượu một mình. Tối hôm đó tôi về      Ôi ơn Chiến Sĩ! Dũng, hùng ngàn năm!
           đến nhà khá muộn, cả nhà chờ cơm tôi khá lâu nên
           đã dùng trước. Tôi ngồi vào bàn, Mẹ tôi bày thức     Ý Nga
           ăn la liệt trên bàn cho tôi ăn. Vừa ăn tôi vừa nghĩ,
           mai kia nếu mình có chết, Mẹ cũng bày đồ cúng
           cho mình như thế này. Tôi vừa ăn vừa lặng lẽ chảy
           nước mắt.
               Cuối tháng 2 năm 1975, tôi bị thương một lần
           nữa cũng tại Mộc Hóa. Tôi được đưa về điều trị tại
           Bịnh xá Sư Đoàn tại Vĩnh Long. Tại bịnh xá tôi
           theo dõi tình hình chiến sự trên cả nước, khi mất
           Ban Mê Thuột tôi linh cảm điều gì đó không lành.
           Đến  ngày  30-4-1975,  khi  nghe  lịnh  buông  súng
           đầu hàng, trong lòng tôi nát bấy.
               Sáng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi bịnh xá, đứng
           trên Quốc lộ 4 nhìn về hướng Cần Thơ thấy mặt
           trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới. Lúc đó tôi
           chớ hề biết rằng, đó là cái ngày đầu tiên cho một
           hành trình bi thảm khác có tên là "Mạt Lộ".

           Ngô Đình Châu



                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 146
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151