Page 144 - DAC SAN BK 2015
P. 144
mùa nước nổi. Ghé vào bất cứ nhà ai, chủ nhà nào Không ngờ lời nói của tôi "linh như miễu",
cũng rất hiếu khách và xởi lởi, bưng ngay ra một đạn phát nổ vang trời dậy đất. Tôi bị trúng đạn, bật
chai rượu đế, rồi hối người nhà xé mắm sống trộn người ngã xuống đất, máu không biết ở đâu chảy
dấm tỏi ớt đường, bưng ra mời chúng tôi, ăn với xuống mặt thành dòng. Tôi ra lịnh bắn lại xối xả,
khoai lang hay bắp luộc. Lúc đầu thấy mắm sống nếu không phía bên kia thừa thắng xông lên thì
tôi sợ lắm không dám ăn, sau vì nhiều người ép thật là nguy khốn. Súng nổ một chập thì im bặt,
quá nên tôi cũng nếm được. Còn mắm chuột đồng lúc đó tôi mới có thời gian để xem xét, coi mình bị
thì cho tôi xá, nhìn thấy đã "hãi" nói chi tới ăn. thương ở đâu.
Đám lính chúng tôi đang lội sình "mệt nghỉ", nay Sau đó tôi giật mình, hết sức king ngạc vì tôi
được đưa về nơi khô ráo, lại đầy ắp thức ăn, thiệt bị bắn trúng một lượt hai viên đạn AK, một viên
là "đã đời", chúng tôi hành quân mà như đi picnic. bắn trúng vào đầu mũi súng colt tôi nhét trước
Nhưng trong lòng tôi linh cảm có cái gì đó không bụng, viên đạn bể ra văng miễng tứ tán, ghim lên
ổn, đơn vị chúng tôi luôn luôn được tung vào nơi mặt khiến máu chảy thành dòng là vì thế, phần
hiểm địa, chớ đâu phải đi chơi như thế này. còn lại của viên đạn chui tọt vào đùi máu ra chút ít
không nghiêm trọng. Viên đạn thứ hai mới ghê, nó
ghim vào cái bóp tôi để trên ngực áo trái phía
trước trái tim, viên đạn đã quậy nát cái bóp, trong
đó tôi để rất nhiều tiền vì mới lãnh lương, tiền và
giấy tờ đã cuốn viên đạn nằm yên trong đó, có lẽ
tầm đạn bắn quá gần khiến viên đạn không đủ sức
xuyên phá để đâm vào trái tim của tôi. Lúc đó tôi
sợ lắm và cũng nghĩ đến một quyền lực thiêng
liêng nào đó đã che chở cho tôi. Chứ trên đời này
đâu có ai bị bắn trúng một lúc hai viên đạn mà còn
sống sót như tôi.
Kế đó, tôi chợt nghe một tiếng rên yếu ớt của
người lính đệ tử của tôi:
- Thiếu úy ơi! Cứu em!
Sau một thời gian hoạt động đơn độc, chúng Tôi nghe xong mà sợ điếng hồn, té ra nãy giờ
tôi được tăng cường một Chi đoàn Thiết giáp, có đệ tử của tôi bị trúng đạn mà tôi không hay biết,
khoảng 12 xe bọc sắt M113. Với sự phối hợp này, bởi vì cỏ cao che khuất nên tôi không thấy anh ta
vùng hoạt động của chúng tôi rộng lớn hơn. Hàng nằm trước tôi khoảng dăm ba thước. Thông
ngày chúng tôi hành quân tùng thiết với thiết giáp, thường, mỗi sĩ quan Trung đội trưởng có hai
đi lục soát nơi này nơi khác, vẫn bình yên không người lính đệ tử, hai anh chàng này có nhiệm vụ lo
hề có tiếng súng. mang vác đồ đạc và lo chỗ ăn chỗ ngủ cho ông
Rồi cuối cùng cái ngày giông bão đó đã đến. thầy. Những người đệ tử của tôi thường đồi xử với
Hôm đó bình thường như mọi ngày, chúng tôi lên tôi rất chí tình, họ sẵn sàng sống chết với tôi mà
xe đi hành quân, đi đến các điểm đã chỉ định sẵn không hề so đo tính toán. Khi tôi dẫn trung đội
trên bản đồ. Tới một điểm bất chợt, đoàn xe dừng xung trận, hai người lính này theo sát để bảo vệ
lại dàn hàng ngang yểm trợ vì sình lầy nên không tôi.
tiến sâu được. Lính Trinh sát chúng tôi được lịnh Hôm ấy, một trong hai đệ tử đã hứng đạn cho
xuống xe tiến vào bờ vườn. Trung đội tôi đi cánh tôi, khi ngã xuống đã kêu lên lời cầu cứu đến tôi.
trái của đội hình Đại đội. Đang đi tôi bỗng lên Ít lâu sau thì anh ta chết, tiếng kêu thảm sầu của
tiếng: anh ta đã xoáy vào lòng tôi, và ở yên trong đó mãi
- Tất cả tản thưa ra, đi túm tụm lại như vầy dễ cho đến tận bây giờ. Vậy mà 40 năm trôi qua tôi
ăn đạn lắm. chớ có một lần nào về đứng trước mộ anh, để đốt
một nén nhanh nói lên lời cảm tạ. Anh ta là Hạ sĩ
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 144