Page 247 - DAC SAN BK 2015
P. 247
phe, tuy hai mà là một: Cộng sản Bắc Việt và tổ người hy sinh trong đó có ba tôi. Nó không thuộc
chức Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. về cá nhân hay gia đình nào, nó thuộc về lịch sử
Trải qua nhiều giai đoạn, cuộc chiến tranh này của nước Mỹ.
có những cái tên như là "chiến tranh đặc biệt" Món quà tôi mang về cho bà nội lần này là
(1960-1965) "chiến tranh cục bộ" (1965-1968) những hình ảnh của Viện Bảo Tàng Newseum. Tôi
"Việt nam hóa chiến tranh" (1969-1972). Ngày ba sẽ nói với bà nội ba tôi đã được an nghỉ ở một
mươi tháng tư năm một chín bảy lăm là ngày cuộc ngôi nhà gần nhà của Tổng Thống Mỹ. Ngôi nhà
chiến tranh chấm dứt. Toàn bộ miền Nam rơi vào ấy vĩ đại, có mười tầng lầu, mười lăm rạp chiếu
tay Cộng sản. bóng, mười bốn hành lang và hàng ngày có hàng
"Việt nam hóa chiến tranh" có thể hiểu đây là chục ngàn người đến đây thăm viếng. Bà nội hãy
cuộc chiến của người Việt nam.Có người nói yên lòng. Con trai cứng đầu của bà được an nghỉ ở
người Mỹ đã bỏ rơi miền Nam và đồng minh. Họ một trong những nơi danh dự nhất của nước Mỹ.
rút lui, không chủ động tham gia cuộc chiến bằng Còn một điều nữa, bà nội hãy tin rằng với tất cả
nhân sự. Họ chỉ viện trợ vũ khí. Quân đội Việt chứng cứ về liên hệ huyết thống và hình ảnh, với
Nam Cộng Hòa phải tự lực chiến đấu. Theo lời mẹ sự công bằng và trung thực, tôi sẽ làm đủ mọi
kể, với lý tưởng chiến đấu quyết bảo vệ miền Nam cách để Viện Bảo Tàng Newseum cần phải có một
và lòng yêu nước chân thành, ba tôi tình nguyện buổi lễ tưởng niệm cho ba tôi. Người cuối cùng
lao vào cuộc chiến đầy hiểm nguy này và biết rằng phải là người đặc biệt. "The last but not the least".
sự ra đi không hẹn ngày về. Bà nội hãy giữ sức khỏe để một ngày không xa,
Vào thời điểm đó, Cộng sản miền Bắc và Mặt gia đình bà nội, mẹ và tôi sẽ đếnViện Bảo Tàng
Trận Giải Phóng Miền Nam chuyển mục tiêu sang Newseum tham dự buổi lễ vinh danh trung sĩ Trần
chiến trường Lào và Cam puchia, xây dựng căn cứ Vinh Quang. Nỗi đau khổ của bà nội và mẹ sau
địa làm bàn đạp tấn công miền Nam. Cuộc hành bốn mươi năm phải được đền bù xứng đáng trong
quân Lam Sơn 719 bắt đầu vào ngày tám tháng hai lịch sử nước Mỹ.
năm một chín bảy mốt. Hai ngày sau, chiếc máy Tôi sẽ nói với cậu Quyền lần này tôi muốn
bay trực thăng H- U1 Huey không phải là trực cậu dẫn tôi đến thăm một địa danh lịch sử ở khu
thăng chiến đấu hay trực thăng võ trang có bọc Little Saigon nơi có cộng đồng người Việt sinh
thép tốt và chống đạn xe tăng. Đây chỉ là loại trực sống đó là tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ "Vietnam
thăng vận tải vỏ thép mỏng, võ trang yếu, chở các War Memorial" ở Westminster. Hai người lính
phóng viên và các cấp chỉ huy đi thị sát chiến Mỹ, Việt cầm súng đứng bên nhau bên cạnh hai lá
trường. Trong chuyến bay có mười một người, ba cờ Việt, Mỹ vẫn là hình ảnh đẹp, oai hùng và ý
tôi là tay súng giỏi nhưng bất ngờ lọt vào mạng nghĩa. Trong tâm tôi sẽ không dấy lên chút tình
lưới phòng không mạnh và dầy đặc của địch, lại cảm căm hận nào.Trái lại, đầy sự ngưỡng mộ và
thêm sương mù, chiếc trực thăng trúng đạn và bốc biết ơn. Người lính Việt Nam Cộng Hòa đó cũng
cháy. chính là hình ảnh của ba tôi ngày xưa. Ba tôi chiến
Năm 1992, những người trong chương trình đấu vì lá cờ vàng cũng như những người lính Mỹ
POW và MIA có nhiệm vụ tìm kiếm những người đã chiến đấu vì nền độc lập, tự do của nước Mỹ và
Mỹ mất tích đã đến Hạ Lào nơi chiếc trực thăng cho nhân loại trong khối tự do.
rớt. Năm 1994, họ tiếp tục công việc đào bới. Năm nay tôi đã bốn mươi ba tuổi. Đã hơn nửa
Cùng với một số tin tức được cung cấp từ những đời người. Không quá muộn màng cho tôi khi tôi
bạn đồng đội trong không đoàn 41, phi đoàn 213 tìm về với cội nguồn của gia đình, quê hương và
còn sống ở Mỹ, họ đã định vị đúng tọa độ và đã dân tộc mà trước đây tôi như một người xa lạ. Tôi
tìm được những mảnh kính của máy chụp hình, muốn cám ơn bà nội, cậu mợ Quyền, dì Quyên
đồng hồ và những mảnh thép vỡ của máy bay. Họ những thân tộc đã nối lại sợi dây huyết thống
đã sàng lọc những khúc xương cốt lẫn lộn với đất thiêng liêng của dòng họ Trần. Tôi cảm nhận được
đá và đem về lưu trữ tại Viện Bảo Tàng. Xương tình thương quá bao la và đặc biệt bà dành cho ba
cốt này không phải của một ai mà là của mười một tôi và đứa cháu nội này. Một ngày nào đó bà sẽ từ
_____________________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 247