Page 311 - DAC SAN BK 2015
P. 311

Lần  đầu  tiên  khi  nghe  Tấn  hát  bài  này,  tôi   giảng đường. Thầy cũ, bạn bè xưa đều thay đổi,
           cảm thấy không vui, nhưng đến bây giờ nghe lại,      đâu đâu cũng thấy bọn nón cối, bọn mang băng đỏ
           nó  xót  xa  làm  sao  ấy...  không  lẽ  lúc  mới  quen   lăng xăng lít xít.
           nhau, Tấn đã biết... sẽ có ngày vui mới và tình ta        Ba má kêu tôi về Cần Thơ, vì bọn chúng đang
           sẽ về trong phũ phàng ?                              đánh Tư Sản Mại Bản, bắt những người ở thành
               Bến  Ninh  Kiều,  đối  với  tôi,  mang  nhiều  kỷ   phố đi kinh tế mới. Chính sách trả thù, ăn cướp tài
           niệm  quá...  tôi  chắc  phải  xa  nó,  mặc  dù  không   sản, bắt lính Cộng Hòa đi học tập không biết ngày
           muốn chút nào.                                       về, giết người không cần tòa án... làm cho người
               Qua niên học sau, lấy cớ là Đại Học Cần Thơ      dân sợ  hãi  đến cùng cự... Đâu đâu cũng bàn tán
           không có những môn học cần thiết, tôi xin với ba     việc vượt biên để tìm một cuộc sống mới, có Tự
           mà cho đổi về Đại Học Khoa Học ở Sài Gòn. Tôi        do, có hạnh phúc như thời Việt Nam Cộng Hòa.
           vùi  đầu  vào  trong  đống  bài  vở,  quên  hết  mọi      Sau nhiều chuyến vượt biên cả gia đình bị thất
           chuyện... có một vài sinh viên cùng lớp mượn tập     bại,  ba má tôi xé lẻ  gia đình  ra để đi  làm nhiều
           vở làm quen... có một vài anh sắp ra trường cho      chuyến. Chuyến thứ hai, đến phiên tôi và đứa em
           mượn sách và chỉ dẫn thêm... tôi cũng chỉ coi đó là   gái,  ra đi từ vùng Phụng Hiệp, hai chị  em tôi đi
           những cơn gió thoảng khác... không quan tâm đến.     ghe nhỏ ngay tại Bến Ninh Kiều ra ngồi chờ trong
                                                                chiếc tầu sắt nhỏ của Hải Quân Cộng Hòa (lúc này
                                                                không  còn  mang  cờ  Cộng  Hòa  nữa),  đến  đêm
                                                                khuya con tầu này mới chở chúng tôi ra cửa biển
                                                                để nhẩy lên tầu lón ra khơi. Chiếc tầu đánh cá chở
                                                                chúng tôi bốn ngày đêm thì tới dàn khoan. Vì con
                                                                tầu  bị  vỡ  gần  tan  nát  ra  rồi,  nên  dàn  khoan  đã
                                                                chuyển chúng tôi qua tầu của họ rồi chở thẳng vào
                                                                đảo Pulau Bidong.
                                                                     Sau gần bẩy tháng sống trên hòn đảo tỵ nạn,
                                                                hai  chị  em  tôi  được  hai  người  em  đã  đi  chuyến
                                                                trước  đã  định  cư  tại  Úc  bảo  lãnh,  tôi  tới
                                                                Melbourne vào tháng Tư năm 1987.
                                                                     Tôi  được  đi  học  thêm  Anh  văn,  rồi  xin  vào
                                                                làm  cho  chính  phủ,  mở  đầu  cho  cuộc  đời  mới,
                                                                cuộc sống mới  của tôi trên đất  Úc. Đời sống và
                                                                nghề nghiệp ổn định rồi, tôi làm đơn bảo lãnh cho
                                                                ba má tôi qua đoàn tụ, hai anh lớn đi du học ở Đức
                                                                từ  1970  cũng  xin  qua  Úc,  cả  gia  đình  chúng  tôi

               Cuối Tháng Tư năm 1975, rất nhiều toán quân      sống  gần  bên  nhau,  y  như  hồi  cỏn  nhỏ  vậy.  Tôi
           mặc  quân  phục  rằn  ri  chuyển  về  thành  phố...  có   cũng đã lập gia đình riêng, quên hết mọi chuyện
           người  bị  chết...  có  người  bị  thương...  và  có  rất   quá khứ.
           nhiều  người  lính  bình  tĩnh  bắn  trả  lại  bọn  Cộng      Loan cũng nhiều lần vượt biên nhưng không
           Sản ở phía sau. Khi những người đó đi qua rồi...     thành công, đành phải ở lại quê hương chờ thời.
           tôi chợt nhớ ra... không biết giờ này Tấn đang ở     Có  thể  là  số  mạng  của  nó  không  phải  cực  khổ
           đâu... có ở trong số những người bị chết, bị thương   ngoài  biển  khơi,  nên  sau  khi  ba  của  nó  (là  Lính
           đó hay không ? Hay là  anh đang cùng đồng đội        Cộng Hòa) được di dân qua Hoa Kỳ theo chương
           nấp đâu đó đợi những chiếc xe tăng T54 đi qua để     trình HO, vào năm 1993, ông đã bảo lãnh con gái
           nhắm  bắn  cháy  tan  từng  chiếc  từng  chiếc...  Biệt   qua Hoa Kỳ sinh sống, lâu lâu hai dứa tôi cũng gọi
           Cách Dù 81.                                          điện thoại hỏi thăm nhau đủ điều, nói với nhau đủ
               Sài Gòn thất thủ cùng với những người Lính       thứ chuyện, vui lắm.
           Cộng  Hòa...  không  có  gì  còn  lại,  kể  cả  những

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 311
   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316