Page 308 - DAC SAN BK 2015
P. 308

- Thì . . . em muốn . . . lấy anh hông . . .?         Tối lại, cả nhà ngồi ăn cơm, tôi đem chuyện
               - Lấy . . . thì . . . Lấy . . .                  ông bà Vượng tới nhà ra nói:
               - Mà em có . . . thương anh hông . . .?               -  Thưa  ba  má,  ông  bà  Vượng  hôm  nay  tới
               - Thương . . .                                   mang đồ đám hỏi tới đặng . . . hỏi cưới con đó.
               Buổi trưa về nhả Tấn ăn cơm, má của Tấn nói      Con có nói rồi mà ba má không có nhà, nên hai
           với tôi:                                             ông bà bỏ về rồi đó . . .
               -  Con  về  nói  với  ba  má,  ngày  mốt  là  ngày      Ba má tôi chưng hửng nhìn nhau, rồi nhìn lại
           lành, hai bác đem trà rượu tới nói chuyện với ba     tôi:
           má con.                                                   - Ai mà biết đâu . . . Thấy ông bả tới chơi cho
               Tối hôm đó, tôi về nhà nói chuyện với má, má     đồ hoài, tưởng ông bà cũng tới chơi như những lần
           tôi nói:                                             trước chớ . . .!
               - À! Ông bà Vượng tới nhà minh chơi, cho đồ           Ngồi một lúc, má tôi nói tiếp:
           hoài đó mà!                                               - Với lại . . . cậu Tấn còn đang bị thương chưa
               Buổi  sáng,  tôi  dọn  nhà  sạch  sẽ  ngồi  chờ,   khỏi, nên ba má dấu có dè là họ tới hỏi con . . .
           không thấy ba tôi đâu cả, tôi hỏi má coi ba đi đâu,       Sáng  hôm  sau,  hai  đứa  tôi  lại  gặp  nhau  đi
           có kịp về tiếp đón ba má của Tấn không? Má trả       chơi. Tấn lái xe vòng vòng thành phố rồi lại đưa
           lời:                                                 tôi ra bến Ninh Kiều nói chuyện. Tấn có vẻ buồn,
               - Ba đi chợ mua thêm chỉ vải, ghé thăm mấy       hỏi tôi:
           người bạn rồi sẽ về.                                      - Bộ . . . ba má em . . . hổng ưng anh hả . . .
               Tôi yên chí ngồi chờ, chợt thấy má tôi xách           - Ưng chớ . . . ba má em thương anh lắm mà.
           giỏ đi, tôi vội hỏi:                                      - Vậy sao ba má anh mang đồ lễ tới mà ba má
               - Má đi đâu vậy? Ba má của anh Tấn sắp tới       em không có nhà? Em có nói với ba má không?
           rồi đó.                                                   - Em có nói chớ! Nhưng ba má em không dè
               - Má đi chợ mua ít trái cây về đãi khách . . .   là chuyện lại sớm như vậy . . . ông bả tưởng là bề
           ông bà Vuọng tới nhà mình hoài mà . . . quen quá     gì  cũng  chờ  anh  lành  bệnh,  rồi  mới  tính  chuyện
           rồi . . .                                            tương lai . . . Tối qua em có nhắc lại, ba má em
               Má vừa đi thì ông bà Vưọng và Tấn lái xe tới     bằng lòng gả em . . . có điều má em hỏi . . . anh đi
           đậu trước nhà tôi. Khác với những lần trước, ông     lính xa nhà, rồi em ở đâu . . . ? Lấy gì sống . . .?”
           Vượng mặc đồ vest, bà Vân mặc áo dài gấm nhìn             Lúc này là chiều rồi . . . gió bên sông thổi qua
           thật  sang  trọng.  Tấn  không  mặc  quân  phục  như   thật nhiều, lại mưa lất phất nữa. Tấn lấy cái áo lính
           mọi ngày mà cũng mặc đồ vest, hai tay bưng một       khoác lên người cho tôi đỡ lạnh, anh móc thuốc ra
           mâm mầu đỏ. Tôi hoảng hồn mời ông bà vào trong       hút, thở khói thành từng vòng tròn nhỏ bay bay lên
           nhà . . . lúng túng không biết nói sao, vội vàng nói   không . . . anh cất tiếng hát nho nhỏ:
           đứa em ra chợ kêu má về gấp.
               Ba  má  Tấn  ngồi  chờ  một    hồi  cũng  không       “Hỡi  người  yêu  nhỏ,  từ  miền  đông  đó  khi
           thấy ba má tôi ra tiếp khách, ông bà nhìn chung      nghe xuân sang, có nhớ không em?
           quanh rồi hỏi tôi:                                   Trên đường thênh thang, lần đầu bên nhau anh lo
                - Ba má con đâu . . . sao không thấy . . .?     mênh mang, lo phút ly tan . . .”
               May quá, lúc đó má tôi vừa về tới, bà vui vẻ
           chào ba má Tấn, hỏi tới:                                  Trên dường về, Tấn  cho tôi biết là anh sắp
               - Chào hai ông bà . . . tới chơi với nhau hoài   hết phép rồi, phải về Tổng Y Viện Cộng Hòa tái
           rồi . . . quen rồi . . . ông bà đâu cần phải phải giữ   khám,  anh  hy  vọng  vết  thương  sẽ  lành  và  anh
           lễ . . . bận đồ lớn chi vậy . . .!                   được trở lại với đơn vị.
               Tôi thấy ông bà Vượng có vẻ ngại ngùng . . .          Tôi đang đi bộ đến Viện Đại Học Cần Thơ,
           ăn nói không có vẻ tự nhiên như trước nữa. Ngồi      vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Chợt có ai vỗ vai
           một lúc, ông bà vẫn không đá động gì tới chuyện      tôi  thật  mạnh,  tôi  vội  ngửng  đầu  lên  nhìn,  ngạc
           hỏi cưới tôi nữa, mà đứng dậy xin phép đi về.        nhiên la lớn:

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 308
   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312   313