Page 305 - DAC SAN BK 2015
P. 305

Nhưng đã quá trể, ba tôi đã nhắp một ngụm,       mình là chòm xóm với nhau rồi. Xin cho chúng tôi
           khen  thơm  ngon  um  xùm,  có  điều  chỉ  một  thời   mời anh chị vào Chủ Nhựt tuần tới, tới nhà chúng
           gian sau sau là ổng lờ đờ rồi, lúc Tấn chào ba tôi   tôi ăn trưa, minh nói chuyện cho vui. Cháu Dũng
           để đi về, ba chúc anh thượng lộ bình anh, còn Tấn    My nhớ đi với ba má nha.
           thì chúc ba tôi . . . ngủ ngon (ba tôi lên giường liền      Má của Tấn vẫn nắm tay tôi nãy giờ, nói với
           sau đó và ngủ một lèo tới sáng hôm sau mới thức      má tôi:
           dậy).                                                     - Tấn có dẫn cô Dũng My về gặp tụi tôi một
               Lúc rửa chén, má tôi đứng kế bên hỏi tôi về      lần, gia đình tụi tôi thưong cháu lắm. Nhớ đi với
           Tấn, hai mẹ con nói chuyện tới khuya mới đi ngủ.     ba má tới nhà hai bác nha.
               Sáng sớm, tôi thức giấc, suy nghi mông lung .         Suốt ngày hôm đó, tôi như người đang ở trên
           . . không biết Tấn đã đi trình diện chưa? Anh đang   mây. Ba má của Tấn  đã đến làm quen với ba má
           ở đâu . . . ? Đã nhận đơn vị . . . ra chiến trưởng   tôi rồi, chính má của Tấn đã nói gia đình của bà
           chưa? Tôi không  biết tâm  trạng mình sẽ ra sao?     thương tôi lắm. Má tôi ngồi may quần áo với tôi,
           Tôi không đi lính, nhưng cảm thấy thật là gần gũi    lâu lâu lại nhìn tôi mỉm cười, làm tôi mắc cở quá
           với lính và suy nghĩ thật nhiều về người lính của    đi.
           tôi.                                                      Sáng ngày hôm sau, tôi vừa làm việc mà một
               Khoảng gần trưa, tôi đang cắt đồ phụ ba chợt     mắt  nhìn  vào  xấp  vải,  mắt  kia  nhìn  ra  ngoài
           nghe tiếng xe hơi đậu xịch trước cửa, có tiếng của   đường, hễ có tiếng xe đậu là tôi bỏ cả làm việc mà
           xe mở rồi một người lính bước vào, theo sau là hai   nhìn  ra  ngoài  đường.  Tôi  chỉ  mong  sao  Bộ  Tư
           người nữa. Tôi ngước lên nhìn, há hốc miệng ra:      Lệnh  Biệt  Động  Quân  không  cho  xe  xuống  đón
           Tấn và ba má! Tôi đỏ mặt lên, ấp úng chào:           đám tân sĩ quan, để Tấn lại được về một ngày nữa
               - Thưa hai bác . . . Anh Tấn . . . Ủa! Anh chưa   với tôi. Đến chiều tối, không có chiếc xe nào ghé
           đi trình diện sao?                                   nhà tôi và Tấn cũng không thấy có mặt. Ngày hôm
               Tấn vui vẻ chào mọi người rồi giới thiệu hai     sau . . . ngày hôm sau nữa Tấn cũng không xuất
           bên gia đình với nhau. Ba của Tấn mở lời trước:      hiện, lúc đó tôi mới tin là Tấn đã đi đơn vị mới rồi.
               -  Chào  ông  bà!  Tôi  tên  là  Vượng,  vợ  tôi  là      Thỉnh thoảng, ba má Tấn có ghé nhà thăm hỏi
           Vân. Vợ chồng tôi đưa cháu Tấn đi trình diện đơn     ba mẹ tôi, lần nào cũng tặng một món quà nhỏ và
           vị từ sáng sớm, chờ hoài ở đó mà xe từ Bộ Chỉ        nói chuyện với tôi. Bà Vân hỏi tôi có nhận được
           Huy trên Sài Gòn không xuống đón, nên trung tâm      thơ của Tấn hay không? Tôi trả lời là không, làm
           cho cháu về, ngày mai trở lại. Sẵn đi ngang đây,     ông bà Vượng Vân ngạc nhiên lắm:
           cháu Tấn nói có quen cô bạn gái, ba má cổ cũng            - Cái thằng kỳ thiệt! Không viết thơ thăm hỏi
           gần nhà, rất lịch sự, nên chúng tôi mạn phép ghé     ba má thì thôi, lại còn không viết bức thơ nào cho
           làm quen.                                            cháu nữa hả! Nó đi đâu mà mất biệt vậy nữa! Con
               Nghe ba má Tấn nói, ba má tôi liền mời tất cả    có viết thơ cho nó không?
           ra phòng khách nói chuyện. Lần đi chơi trước, Tấn         - Thưa hai bác, anh Tấn nói là phải đi nhận
           có đưa tôi về giới thiệu với ba má của ảnh rồi, má   đơn vị đã rồi mới có KBC để gởi thơ. Từ đó tới
           ảnh rất dễ thương, nắm tay tôi nói chuyện ân cần     nay, anh chưa viết thơ về cho con lần nào, nên con
           lắm, cứ nói Tấn dẫn tôi về chơi thường, nhưng tôi    không có địa chỉ của anh để gới thơ.
           rất ngạc nhiên khi Tấn dẫn cha mẹ tới gặp cha mẹ          Ba tôi nói lời an ủi ông bà Vượng:
           tôi, nên cứ bối rối ngồi cúi mặt mắc cở, chẳng biết       -  Lính  Biệt  động  mà!  Hành  quân  liên  miên
           làm gì, mãi lúc má hối tôi đi pha trà, tôi mới vội   nên không có giờ rảnh mà viết thư cho ai hết.
           vàng đứng dậy đi xuống bếp.                               Bà Vân buồn buồn nói với mẹ tôi:
               Nói chuyện một hồi, ba má Tấn xin phép đi             - Hổng biết nó có . . . bị thương gì hông nữa!
           về, để cho Tấn nghi ngơi, sáng sớm mai đi trình      Thiệt là khổ quá đi, vợ chồng tôi có một mình nó
           diện tiếp:                                           hà.  Ba  nó  biểu  khoan  hãy  đăng  lính,  vì  cháu  nó
               - Anh chị Hai, tiệm của chúng tôi ở ngay trên    còn tuổi hoãn dịch học vấn. Vậy mà cứ nhất định
           đường Nguyễn An Ninh, cách đây không xa, vậy         đòi đi. Tới khi chọn Biệt Động Quân, ba nó cũng

                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 305
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310