Page 302 - DAC SAN BK 2015
P. 302

Tôi  nghe  vậy  hoảng  quá,  vội  vàng  đẩy  tay
               Đoàn quân đồng loạt đứng lên.                    Tấn  chạy  ra  ngoài,  cá  đảm  còn  cười  nhiều  hơn
               Những Tân Sĩ Quan đứng thẳng lên, vẫn hàng       nữa, làm tôi mắc cở đỏ mặt tía tai, còn Tấn thì . . .
           ngũ  thẳng  tắp,  cầu  vai  sáng  chói  dưới  ánh  nắng   vẫn đen thui như thường lệ, có điều hai con mắt
           mặt trời, quang cảnh thật là hùng tráng, họ đưa tay   sáng lên thật là hạnh phúc (Nghĩ lại, cho tới bây
           lên chào quan khách ở khán đài, không khí thật là    giờ, tôi vẫn thấy tôi . . . lì thiệt!).
           trang nghiêm.                                             Tấn giới thiệu đám bạn, nào là Dũng, Chinh,
               Bỗng chốc, từ trong hàng Tân Sĩ Quan vang        Hoàng, Thắng . . . tôi chẳng nhớ tên nhớ mặt ai cả,
           lên một tiếng reo thật lớn:                          chỉ nhớ mỗi Tấn thôi. Bây giờ thì thôi có thể nhớ
               AAAAA . . .                                      và  tìm  ra  Tấn  rồi,  dù  rằng  anh  có  đứng  kế  bên
               Rồi cả hàng binh đồng loạt nhẩy lên cao,  bao    hàng chục người cũng vàng chói đen thui như anh.
           nhiêu mũ đang đội, họ lột ra tung hết lên trời cao .   Tấn và các bạn đưa tụi tôi đi thăm mọi nơi trong
           . .                                                  quân  trường,  từ  nhà  bàn  (phòng  ăn)  cho  tới  văn
               Tôi giật minh la lên:                            phòng Tiểu Đoàn, Đại Đội, vả cả khu nhà ngủ đầy
               - Cái gì vậy . . .?                              những giường sắt hai tầng nữa, chỗ nào cũng xếp
               Một người lính đứng bên cạnh, nhìn tôi mỉm       thành hàng thẳng tắp, thật là sạch sẽ, thật là ngăn
           cười giải thích:                                     nắp, không một hạt bụi, đúng là trại lính.
               -  Các  Tân  Sĩ  Quan  tung  mũ  lên  trời  mừng      Tới giờ ăn, Tấn dẫn cả bọn tới khu nhà hàng
           ngày tốt nghiệp đó mà!                               bán quán, tôi không ngờ  trong một khu quân sự
               Có tiếng nói trên loa phóng thanh, mời tất cả    đầy kỷ luật như vậy mà cũng có những cái quán cà
           các quan khách đi thăm trường và gặp các Tân Sĩ      phê  trang  trí  thật  đẹp,  với  nhữngbảng  hiệu  thật
           Quan. Tôi nắm tay Loan, Sương theo đoàn người        lãng mạn: Chiều Tím . . . Mây Lang Thang . . .
           đi xuống sân cờ.                                     Quán  Mơ  .  .  .  Tấn  giải  thích  là,  đời  lính  không
               Cột cờ đây rồi. Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ hiên        phải lúc nào cũng chỉ có kỷ luật, cũng chỉ có súng
           ngang bay trong gió,  cao vút tận trời xanh, thấp    đạn, mà cũng có lúc ngồi quán cà phê nghe nhạc
           hơn chút xíu là lá cờ có hình Con Ó và lá cờ nữa     tiền chiến, nhạc lính ... Đời Lính vui lắm .. đáng
           có dấu hiệu ngọn lửa mầu đỏ. Tôi nhìn quanh . . .    sống lắm.
           đầy  những  người  là  người,  ông  lính  nào  cũng       Tới giờ về, Tấn nuối tiếc những giờ phút vừa
           giống nhau, cũng . . . đen thui . . . cũng vàng rực . .   qua, nói với tôi:
           . làm sao mà tìm ra Tấn đây? Chỉ có anh là có thể         - Em và các cô về đi . . . tụi anh phải ở lại để
           tìm ra tôi, chứ tôi không có cách nào mà kiếm ra     ngày mai chọn đơn vị. Riêng phần anh, sẽ chờ xe
           anh  cả.  Ba  đứa  đang  đứng  láo  ngáo  nhìn  ngang   của Biệt Động Quân tới đón về Bộ Chỉ Huy Biệt
           nhìn dọc, bất chợt, một giọng nói ồm ồm vang lên     Động Quân ở Trại Đào Bá Phước, nếu được phép,
           sát bên:                                             anh sẽ về Cần Thơ . . . tới nhà gặp em.
               - Chào các cô Đoàn Thị Điểm.                          Tới nhà tôi . . .? Bộ Tấn . . . muốn bị chổi chà
               Ba đứa hết hồn nhìn quanh: Trước mặt tôi là      đập lên đầu hả? Má tôi đâu có phải dễ đâu mà tới
           một đám . . . Vàng Chói . . . Đen Thui đang nhe      khơi khơi như vậy!
           hàm răng Trắng Nhỡn ra nhìn chung tôi mà cười.            Vậy mà Tấn . . . dám tới nhà tôi chớ!
               Tôi mừng rỡ, reo lên:                                 Mấy ngày sau, vào một buổi sáng, tôi đang ở
               - Anh Tấn!                                       nhà sau học nấu ăn với má, thì có tiếng lao xao
               Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi . . . lì như vậy:   trước cửa, con em tôi (Con Tư) chạy vô báo cáo:
           Không suy nghi gì cả, tôi dám . . . nhẩy vào vòng         - Chị Ba . . . có ông lính bận đồ bông kiếm
           tay  của  Tấn  đang  đưa  ra  chờ  đón.  Cả  bọn  nhao   chị, đang đứng chờ ngoài cửa hàng đó . . . ba đang
           nhao lên:                                            nói chuyện với ổng đó.
               - Cô Dâu gặp Chú Rể rồi . . . Cô Dâu ôm Chú           Tôi vội vàng . . . chạy lên lầu . . .
           Rể rồi . . . Chú Rể . . . hôn Cô Dâu đi chớ!              Con Tư ngạc nhiên, nói với theo:



                    _____________________________________________________________________________________________

                         Đặc San Bất Khuất 2015 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 302
   297   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307